NGƯỜI VIỆT THỜI CỘNG SẢN CAO
QUÝ HAY XẤU XA ĐỐN MẠT?
Nguyễn Thu
Trâm, 8406
Có lẽ vì cái thói tục
“tốt đẹp khoe ra, xấu xa đậy lại” được lưu truyền qua nhiều đời trong văn hóa
Việt Nam đã trở nên một rào cản vô hình cho các nhà hoạt động văn hóa Việt Nam,
như một cấm chỉ, họ không được phép nêu lên cái xấu, cái ác, cái ô nhục, cái mặt
trái thô kệch, gớm ghiếc của người Việt, mà chỉ được tô hồng, chỉ được ngợi ca
những cái tốt cái đẹp vốn dĩ quá ít ỏi, hiếm hoi trong xã hội, cũng như trong
đời sống thường nhật của người Việt, đến nổi nhiều người Việt vẫn cứ lầm tưởng
rằng người Việt là cao quý.
Sự thật lại vô cùng
đáng buồn, ấy là so với các dân tộc láng giềng, vốn từng bị người Việt coi là
mọi rợ, thì thực ra người Việt mình còn man di mọi rợ, còn đốn mạt hơn
nhiều. Nếu cứ mãi che đậy cái xấu, cái ác, cái ô nhục trong nhiều sinh hoạt đời
sống thường nhật của người Việt mình, thì e rằng đến cả ngàn đời sau đất
nước, con người Việt Nam vẫn chưa thể nào theo kịp thế giới bên ngoài.
Xin tạm bỏ qua những
tệ nạn như trộm cắp, cướp của giết người, hãm hiếp, lừa bán bè bạn, đồng bào
qua biên giới, vào các nhà chứa… hay những vụ việc bức cung ép cung để xét xử
oan sai cho người vô tôi, để đưa họ vào chốn tù đầy lao lý nhằm lập thành tích
dâng bác, dâng đảng… rồi chối bỏ trách nhiệm của các quan chức, các cơ quan
điều tra… Mà chỉ xin đề cập đến một vấn đề nhỏ, mới vừa xãy ra trong mấy
ngày đầu tháng 12 này: Ấy là việc hàng trăm người dân ở Biên Hòa, Đồng Nai đổ xô
đến hôi của, đến cướp cạn giữa thanh thiên bạch nhật, khi một xe chở bia gặp nạn
và hơn 1.000 két bia rơi vãi ra đường vào ngày 04 tháng 12 vừa qua. Sao không
cứu giúp cho người gặp nạn, mà lại “thừa nước đục thả câu”? Sao lại mừng vui
hớn hở trên sự đau thương của đồng bào mình đang lâm nạn? Trong số những nam
thanh, nữ tú tham gia hôi của, hăng hái cướp bia của nạn nhân vụ tai nạn giao
thông đó có bao nhiêu người đã từng tự nhận mình là con Phật? Bao nhiêu người
đã từng tự nhận mình là con Thiên Chúa? Bao nhiêu người đã từng ăn chay vào
những ngày sóc vọng? Bao nhiều người từng lên chùa lễ Phật? Bao nhiêu người
từng đến các Thánh đường để xem lễ vào những ngày Chúa Nhật? Bao nhiêu người
từng đến các điểm nhóm, để thờ phượng, để nghe lời Chúa vào mỗi ngày Sa Bát? Và
bao nhiêu người là đội viên, là đoàn viên, là đảng viên đảng cộng sản, là con
dân của “bác và đảng”?
Hình ảnh đất nước
Philippines hoang tàn sau trận cuồng phong Hải Yến vừa qua, và hình ảnh hàng
triệu người trên thế giới chung tay góp sức để cứu trợ cho dân tộc Phi khắc
phục hậu quả của thiên tai và hình ảnh hàng trăm người Việt Nam hôi của, cướp
bia của đồng bào mình đang lâm nạn đang nói lên điều gì?
“Nhiễu điều phủ lấy
giá gương, người trong một nước phải thương nhau cùng” là như thế này chăng?
Bởi ai? Do đâu mà
người Việt chúng ta bị biến thái để ngày càng trở nên xấu xa, gian ác và đốn
mạt đến thế này?
Nguyễn
Thu Trâm, 8406
NGHIÊNG MÌNH THÁN PHỤC NGƯỜI DÂN XỨ PHÙ TANG!
|
Cái
nghiêng mình quen thuộc khi người Nhật chào khách.
|
Cúi nhưng không thấp
Người Nhật có thói
quen gập hơn nửa người cúi chào khách.
Ở đất nước mặt trời
mọc, hình ảnh nghiêng gập người cúi chào thể hiện cả một nền văn hóa Nhật Bản:
Cúi nhưng không hạ mình. Sự nhún nhường chỉ làm tăng thêm sự nể trọng của người
đối diện.
Trên các chuyến bay của hãng hàng không Japan
Airlines, nụ cười luôn nở trên môi các tiếp viên. Họ sẵn sàng ngồi, chính xác
là “quỳ xuống”, giúp khách sửa tư thế của đôi chân tê mỏi.
Họ niềm nở, vui vẻ tiếp
nhận yêu cầu của hành khách khó tính nhất. Không phải phẩm chất máy bay khiến
hành khách hài lòng mà chính cách phục vụ của tiếp viên khiến mọi người nghĩ
tốt về người Nhật. Chỉ vài phút khởi hành trễ, toàn bộ nhân viên phục vụ mặt
đất và tiếp viên, phi công dàn thành hàng ngang, cúi rạp người xin lỗi khách.
Họ thật sự đã thành
công khi để lại ấn tượng sâu sắc về một nước Nhật vô cùng hiếu khách và nghệ
thuật giao tiếp tuyệt vời.
Trung thực
Ở Nhật, bạn khó có cơ
hội bắt taxi để đi một cuốc đường dài. Vì sao? Các tài xế sẽ tự chở bạn thẳng
đến nhà ga tàu điện ngầm, kèm lời hướng dẫn “Hãy đi tàu điện ngầm cho rẻ”.
Sự trung thực của
người Nhật in đậm nét ở những “mini shop không người bán” tại Osaka.
|
Hệ
thống tự tinh tiền tại siêu thị Nhật, người mua tự phục vụ, tự scan mã vạch,
tự trả tiền.
|
Nhiều vùng ở Nhật
không có nông dân. Ban ngày họ vẫn đến công sở, ngoài giờ làm họ trồng trọt
thêm. Sau khi thu hoạch, họ đóng gói sản phẩm, dán giá và để thùng tiền bên
cạnh cho người mua cứ theo giá niêm yết mà tự bỏ tiền vào thùng. Cuối ngày,
trên đường đi làm về, họ ghé đem thùng tiền về nhà. Nhẹ nhàng và đơn giản.
Các con đường mua sắm,
các đại siêu thị ở Hokkaido, Sapporo hay Osaka… cũng không nơi nào bạn phải gửi
giỏ/túi xách. Quầy thanh toán cũng không đặt ngay cổng ra vào. Người Nhật tự
hào khẳng định động từ “ăn cắp vặt” gần như đã biến mất trong từ điển.
Nếu bạn đến Nhật, toàn
bộ các cửa hàng sẽ tự động trừ thuế, giảm 5 – 10% khi biết bạn là khách nước
ngoài.
Không cần gửi giỏ xách khi đi siêu thị
“No noise” – không
ồn
Nguyên tắc không gây
tiếng ồn được áp dụng triệt để tại Nhật. Tất cả đường cao tốc đều phải xây dựng
hàng rào cách âm, để nhà dân không bị ảnh hưởng bởi xe lưu thông trên đường.
Osaka bỏ ra 18 tỷ USD xây hẳn một hòn đảo nhân tạo để làm phi trường rộng hơn
500ha ngay trên biển. Lý do đơn giản chỉ vì “người dân không chịu nổi tiếng ồn khi
máy bay lên xuống”.
|
Phi
trường quốc tế Kansai được xây dựng trên hòn đảo nhân tạo, cách xa khu dân
cư.
|
Tại các cửa hàng mua
sắm, dù đang vào mùa quảng cáo, cũng không một cửa hàng nào được đặt máy phát
ra tiếng. Tuyệt đối không được bật nhạc làm ồn sang cửa hàng bên cạnh. Muốn
quảng cáo và thu hút thì cách duy nhất là thuê một nhân viên dùng loa tay,
quảng cáo với từng khách.
Nhân bản
Vì sao trên những cánh
đồng ở Nhật luôn còn một góc nguyên, không thu hoạch? Không ai bảo ai, những
nông dân Nhật không bao giờ gặt hái toàn bộ nông sản mà họ luôn “để phần” 5-10%
sản lượng cho các loài chim, thú trong tự nhiên.
Bình đẳng.
Mọi đứa trẻ đều được
dạy về sự bình đẳng.
Để không có tình trạng
phân biệt giàu nghèo ngay từ nhỏ, mọi trẻ em đều được khuyến khích đi bộ đến
trường. Nếu nhà xa thì xe đưa đón của trường là chọn lựa duy nhất. Các trường
không chấp nhận cho phụ huynh đưa con đến lớp bằng xe hơi.
|
Bình
đẳng là điều đầu tiên các em học được ở trường.
|
Việc mặc đồng phục
vest đen từ người quét đường đến tất cả nhân viên, công chức cho thấy một nước
Nhật không khoảng cách. Những ngày tuyết phủ trắng nước Nhật, từ trên cao nhìn
xuống, những công dân Nhật như những chấm đen nhỏ di chuyển nhanh trên đường.
Tất cả họ là một nước Nhật chung ý chí, chung tinh thần lao động.
Văn hóa xếp hàng thấm
đẫm vào nếp sinh hoạt hàng ngày của người Nhật. Không có bất cứ sự ưu tiên nào.
Sẽ không có gì ngạc nhiên nếu một ngày bạn thấy người xếp hàng ngay sau lưng
mình chính là Thủ tướng.
Ở Nhật, nội trợ là một
nghề. Hàng tháng chính phủ tự trích lương của chồng đóng thuế cho vợ. Do đó,
người phụ nữ ở nhà làm nội trợ nhưng vẫn được hưởng các chế độ y như một người
đi làm. Về già vẫn hưởng đầy đủ lương hưu.
Độc đáo hơn nữa là nhiều
công ty áp dụng chính sách, lương của chồng sẽ vào thẳng tài khoản của vợ. Vai
trò của người phụ nữ trong gia đình vì thế luôn được đề cao, tôn trọng.
Ở đất nước mặt trời
mọc, mọi người hiểu sâu sắc lý do khiến nước Nhật tan hoang sau chiến tranh thế
giới thứ 2, bật dậy mạnh mẽ trở thành cường quốc khiến cả thế giới phải nghiêng
mình.
THƯ TRẢ LỜI THU TRÂM: NGƯỜI VIỆT THỜI CỘNG SẢN
CAO QUÝ HAY XẤU XA ĐỐN MẠT?
Nguyễn Tuấn,
Báo Tổ Quốc
Thu Trâm ơi, em đừng
buồn làm chi! Anh nhớ em lắm! Ở nước ngoài mấy chục năm nay, anh vẫn thường
phải trả lời những câu hỏi như thế từ bạn bè, đồng nghiệp quốc tế. Mỗi lần họ
hỏi, mục đích để chuẩn bị đầu tư, hợp tác gì đó với Việt Nam, hoặc chỉ để đi du
lịch, nghiên cứu về Việt Nam, anh đều phải trả lời thành thật, nhưng rõ ràng,
minh bạch chứ không đánh đồng cả lũ, theo kiểu cá mè một lứa, một con sâu làm
đổ cả nồi canh. Nhà mình nghèo, không nên đổ hết nồi canh em ạ. Vớt sâu ra mà
ăn canh cho đỡ đói.
Anh nói với họ như
sau:
Ông muốn biết về người
Việt, và nước Việt Nam nào, vào thời đại nào, giai đoạn lịch sử nào? Họ thấy
anh tỉ mĩ như thế nên lúc nào cũng lắng nghe. Anh nói:
Trước 1954 tại Miền
Bắc và trước 1975 tại Miền Nam, người Việt có thể nói là gần giống với người
Nhật Bản, Thái Lan, Nam Hàn, Singapore, Indonesia, Mã Lai…hay bất cứ một dân
tộc Á Châu có đạo nghĩa nào khác, từ khía cạnh văn hóa, tôn giáo, chính trị, xã
hội, kinh tế…Thật ra thì vào thời Phong Kiến, khoảng thế kỷ 18 về trước, Việt
Nam còn hơn hẵn các nước láng giềng như Indonesia, Mã Lai, Thái Lan, Phi Luật
Tân…ngang ngữa với Nhật Bản và Hàn Quốc…vì vào thời đó, trong khi các triều đại
phong kiến Việt Nam đã xác lập những vương triều rực rỡ, hùng mạnh, có cả
trường đại học (Quốc Tử Giám), với những chiến công hiễn hách chống giặc ngoại
xâm như Nguyên Mông, và Đế Quốc Trung Hoa..thậm chí Hoàng Đế Quang Trung, một
Napoleon thật sự của Việt Nam (chứ không phải tên tay sai bù nhìn Tàu Cộng Võ
Nguyên Giáp) đã từng đánh thốc sang Tàu, khiến vua tôi nhà Thanh phải chạy
dài…thì các nước chung quanh mà bây giờ Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Cộng Sản Việt
Nam phải thua xa, phải theo học…vẫn còn đang ở giai đoạn bộ lạc, thậm chí còn
ăn thịt người như Phi Luật Tân, Nam Dương, Mã Lai…Đó là về lịch sử.
Còn về hiện tại thì
sao? Người Việt, cả Nam lẫn Bắc, trước 1954 ở Miền Bắc và trước 1975 ở Miền Nam
là những con người có đạo đức, đáng tin cậy, giống như bất cứ một dân tộc nào
khác trên thế giới. Người Việt có một nền đạo đức cao đẹp, kết tinh của hơn năm
ngàn năm văn hiến, hấp thụ đạo đức Khổng Mạnh, tam giáo (Phật,Khổng, Lão) và
sau này là Thiên Chúa Giáo – sâu xa, nhờ thế người Việt trước những năm đó có
các đức tính như Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín, Từ Bi, Bác Ái…Đó là một dân tộc
đáng tin cậy và ngưỡng mộ, như những dân tộc đáng tin cậy và ngưỡng mộ trên thế
giới như Nhật Bản, Hàn Quốc, Thái Lan…
Nhưng sau 1954 tại
miền Bắc và sau 1975 tại Miền Nam, những người theo chủ nghĩa cộng sản đã du
nhập vào Việt Nam một chủ thuyết ngoại lai, vô thần (thực ra là tam vô – vô tổ
quốc, vô gia đình và vô thần) khiến dân tộc này, lần lượt từ Bắc chí Nam đã trở
thành băng hoại. Hiện nay thì trừ một số ít nhờ nỗ lực của bản thân và gia đình
và tôn giáo còn giữ được những giềng mối đạo đức của dân tộc, còn lại rất nhiều
người, nhất là những người cộng sản và con cháu của họ, đã biến chất, không còn
là người Việt như xưa nữa: Họ có những đặc tính sau đây: Vô thần, mê tín (mới
lạ chứ! Đã vô thần mà lại mê tín, có ai tin nỗi không?), bất nhân, vô lễ, bất
nghĩa, vô trí, và bất tín! Họ đã mết hết lòng từ bi, bác ái mà Phật Giáo và
Thiên Chúa Giáo đã truyền dạy cho dân tộc họ. Họ vô cảm, tham, sân, si vô độ,
cựa một chút là đánh nhau, đâm nhau, chém nhau, bắn giết nhau. Cha con, vợ
chồng , anh em, bà con chém giết nhau chỉ vì một mâu thuẫn nhỏ; con trai vờ yêu
con gái để phá trinh xong rồi bán sang Tàu làm gái điếm; cha, ông, chú, bác,
cậu…hãm hiếp cháu ruột, cháu họ của mình; tà dâm, không chung thủy, chạy theo
tiền tài, danh vọng, vật chất và tình dục mà họ xem là tình yêu…Trên không ra
trên, dưới không ra dưới, toàn bộ cương thường, đạo đức đều đã trôi theo những
trận cuồng phong của cuộc “cách mạng vô sản/cộng sản/hoặc xã hội chủ nghĩa gì
đó và được thay thế bằng cái thứ “đạo đức” của một tên ác ôn, suy đồi là Hồ Chí
Minh lấy việc giết người làm lý tưởng và sự giả dối làm phương tiện để tiến
thân và đối nhân xử thế.
Nguời ngoại quốc lại
hỏi: Vậy thì đến Việt Nam tôi có thể tin ai? Anh trả lời: Ông phải hết sức cẩn
thận, đừng để mình mắc lừa bởi cái vỏ bề ngoài hoặc bằng cấp của họ. Những tên
cộng sản bây giờ không giống như lúc chúng mới về Sài Gòn đâu. Lúc đó nhìn
chúng ông sẽ phân biệt được ngay với dân Việt Nam Cộng Hòa – Miền Nam Tự Do –
chúng tôi: Chúng tôi thì hồng hào, mập mạp, khuôn mặt tươi tắn, đôi mắt long
lanh, sáng ngời, sang trọng, còn bọn chúng thì xanh xao, sốt rét, mặt mày láo
liên, lơ láo vì dốt nát, thân hình tiều tụy vì ốm đói…nhưng hiện nay, sau gần
40 năm cầm quyền, vơ vét, ăn sung mặt sướng, no cơm ấm cật, chơi bời sung
sướng, rượu chè bê bết…thì tướng tá chúng trông còn phương phi, “sang trọng,
hùng, dũng” hơn những người ngoại quốc từ các nước giàu có của các ông nữa đó.
Ngược lại, ông hãy đi tìm sự chân thật ở một số người còn sót lại ở Miền Nam,
và có thể cũng có tại Miền Bắc, đa số nghèo, thất nghiệp, dĩ nhiên ở Miền Bắc
thì hiếm hơn và cổ hơn. Nhưng hãy luôn luôn coi chừng, vì bọn chúng có thể
lường gạt các ông bất cứ lúc nào!
Nghe anh giải thích
tận tình và chân thực xong, người ngoại quốc chuẩn bị sang Việt Nam mới thú
nhận: Ông đã bị gạt hơn 30 ngàn đô Mỹ tại Sài Gòn sau khi cho một giám đốc
người Việt Nam vay khi cùng làm ăn chung. Trước khi nghe, ông chưa dám nói với
anh vì sợ đụng chạm. Ông hỏi anh có cách gì lấy lại được không. Anh bảo: Quên
đi cha nội! Ai bảo dại cho Việt Cộng vay làm chi! Ông có biết tiền vô túi Việt
Cộng như gió vô nhà trống không? Như nước vô thùng không đáy không? Ông không
thể nhờ đến luật pháp như tại nước ông, vì công an và quan tòa Việt Nam “rất
bận” và họ cũng chính là ăn cướp nữa! Hiện nay tại Việt Nam đang có dịch vụ đòi
tiền thuê mà cả giới giang hồ và công an đều tham gia tích cực. Chỉ cần chi cho
họ 50% là họ làm thịt thằng đó liền, nếu nó không trả tiền lại. Nhưng lỡ họ làm
thịt nó thì tội lắm vì những người đàng hoàng như ông đâu có muốn giết người,
phải không? Thế là ông ta đồng ý và chịu bỏ qua cho khỏe óc. Nhưng bỗng nhiên
ông ta quay lại nhìn anh, với một vẽ nghi kỵ, sợ hãi: Còn ông, liệu tôi có còn
tin ông được nữa không, sau khi đã nghe hết những chuyện kinh tởm như thế này
về dân tộc của ông? Anh bật cười, trả lời: Đồ quỷ! Mày phải tự nhận xét lấy chứ
sao lại hỏi tao? Đương nhiên tao phải bảo là tao tốt chứ, như Trần Dân Tiên đó.
Ông ta lại nhạc nhiên: Trần Dân Tiên là ai vậy? Anh nói: Đó là “Bác Hồ” của dân
tộc Việt Nam sa dọa, biến chất tao vừa mới mô tả đó. Anh thấy ông ta rùng mình,
nhắm mắt, không nói lời nào nữa!
Nguyễn Tuấn,
Báo Tổ Quốc