Hình
ảnh đời sống người dân XHCN thủ đô Hanoi...
Vì sao VN khánh thành Viện Khổng Tử trong lúc
thế giới "dẹp tiệm"
|
|||||||
|
|
|
|
|
|
||
Preview by Yahoo
|
|||||||
|
|||||||
Hà Nội có nhiều khu tập thể
cũ, được xây dựng trong giai đoạn 1954-1965 như tập thể Kim Liên, Nguyễn Công
Trứ, Thọ Lão, Quỳnh Lôi, Văn Chương, hay trong giai đoạn từ 1965-1986 như tập
thể Trương Định, Trung Tự, Giảng Võ.
Khu tập thể Kim Liên là khu
nhà ở đầu tiên được bố trí theo hình thức tiểu khu, có nhóm nhà, có hệ thống
nhà trẻ, mẫu giáo, trường học, sân vận động, cửa hàng bách hóa. Nhà được xây
cao tầng, bố cục chạy dài và song song.
Sau đó tập thể Nguyễn Công
Trứ cũng được xây dựng hoàn chỉnh theo hình mẫu này, có trường mẫu giáo, nhà
trẻ, có cửa hàng bách hóa với mặt chính quay ra đường Nguyễn Công Trứ, mặt quay
vào trong là nhà ăn, cửa hàng giải khát. Giữa các khối nhà có cây xanh, sân
chơi cùng hạ tầng hoàn chỉnh. Khu Văn Chương được thiết kế bởi những nhóm nhà 2
tầng mái ngói, khu phụ tập trung; kết hợp nhà 5 tầng bố trí theo tuyến đường
bao bên ngoài, dưới có cửa hàng. Trong khu cũng có đủ trường học, nhà trẻ, mẫu
giáo.
Đến giai đoạn 1965-1986, Hà
Nội bắt đầu phát triển các kiểu nhà lắp ghép đơn giản. Mẫu nhà ở 2 tầng lắp
ghép tấm lớn độn vật liệu xỉ, xây dựng thí điểm năm 1971-1972 tại Trương Định,
Yên Lãng. Sau đó các mẫu nhà lắp ghép tấm lớn 5 tầng có nhiều ưu điểm hơn, được
triển khai hàng loạt tại Trung Tự, Khương Thượng, Giảng Võ, Vĩnh Hồ… Có thể nói
kiến trúc nhà ở đã phản ánh rất sát điều kiện kinh tế xã hội mỗi thời kỳ.
Trải qua thăng trầm, tới
nay, một số khu tập thể cũ đã được phá dỡ, xây dựng thành chung cư cao tầng.
Tuy nhiên vẫn còn rất nhiều khu tập thể, đang là nơi sinh hoạt của hàng nghìn
người dân Hà Nội, qua nhiều thế hệ. Phần lớn, các khu tập thể đều bị xuống cấp
trầm trọng, chờ ngày "thay áo mới".
Mời độc giả cùng xem
những cảnh sinh hoạt đời thường tại các khu tập thể cũ Hà Nội, rất quen mà cũng
rất lạ.
Chung cư B1 khu tập thể
Văn Chương bị lún và nghiêng.
Một cụ già đánh răng rửa
mặt buổi sáng ở ngoài ban công
Cảnh vệ sinh buổi sáng
tại tầng 1
Phòng khách là nơi rộng
rãi nhất của mỗi căn hộ, song nhiều khi do quá chật chội, nó thường kiêm nhiệm
thêm cả nhiệm vụ của phòng ngủ.
Tuy diện tích nhỏ, song
nhiều căn hộ tập thể là nơi sinh sống của 2-3 thế hệ trong cùng gia đình
Một phụ nữ nhóm bếp than
tổ ong, chuẩn bị cho bữa cơm chiều
Vòi nước của nhiều gia
đình tại khu phụ
Nước sạch tại các khu
tập thể cũ luôn là vấn đề muôn thủa. Nhiều gia đình phải trữ thêm nước.
Một người đàn ông rửa
rau. Do thiết kế kiểu cũ, nhà bếp lại kẹt giữa 2 nhà vệ sinh
Hành lang dẫn vào một
căn hộ
Phơi phóng ngoài ban
công...
...và tại sân chung
Một người phụ nữ đo đạc,
chuẩn bị làm lại cánh cửa mới cho nhà vệ sinh
Người thu dọn nhà cửa,
người sửa chữa xe máy
Dù diện tích vô cùng
chật hẹp, song nhiều người vẫn tận dụng không gian để trồng hoa và cây xanh
Trẻ con nô đùa tại sân
tập thể
Thanh thiếu niên chơi
cầu lông
Các cụ già ngồi nghỉ
ngơi hóng mát
Hàng quán ở chân khu tập
thể là một phần không thể thiếu
Một người đàn ông đi cầu
thang bộ, lên nhà
Đợi cắt tóc
Xe máy siêu chở hàng ở miền Tây
Những chiếc xe máy chở hàng cồng kềnh quá tải, quá khổ chạy vù
vù trên quốc lộ ở miền Tây khiến nhiều
người thót tim. Nhiều vụ tai nạn được ghi nhận từ thực trạng
này.
Đặc tính của người Việt qua
nhận xét của Viện Nghiên Cứu Mỹ
Viện Nghiên Cứu Xã Hội Học Hoa Kỳ (American Institute for
Social Research) sau khi nghiên
cứu đã chỉ ra 10 đặc tính
căn bản của người Việt.
Khi nhìn nhận bất cứ một vấn đề gì chúng ta cũng phải có cái nhìn khách quan, đầy đủ hai mặt của
vấn đề, trên nhiều phương
diện giữa tốt và xấu, tích cực và tiêu cực, từ đó rút ra vậy cái gì nên
phát huy và cái gì nên hạn chế.
Cách đây hai mươi năm, Trung Quốc có sách “Người Trung Quốc Xấu Xí” của tác giả Bá Dương
(Bo Yang). Ở Mỹ có cuốn sách nổi
tiếng tương tự là: “The ugly American” của WILLIAM J.
LEDERER AND EUGENE BURDICK
xuất bản năm 1958 đã trở thành cuốn sách bán chạy nhất
thời đó. Dường như có nhiều liên
quan giữa sự can đảm nhìn nhận ra những yếu kém của chính
mình và sức vươn lên mạnh mẽ
cho dân tộc.
Viện Nghiên Cứu Xã Hội Học Hoa Kỳ (American Institute for
Social Research) sau khi nghiên
cứu đã nói lên 10 đặc tính căn bản
của người Việt, xin tạm dịch như sau:
1.- Cần cù lao động nhưng dễ thỏa mãn. 2.- Thông minh, sáng tạo khi phải đối phó với những khó khăn ngắn hạn, nhưng thiếu những khả
năng suy tư dài hạn và linh hoạt.
3.- Khéo léo nhưng ít quan tâm đến sự hoàn thiện cuối cùng các thành phẩm của mình. 4.- Vừa thực tế vừa có lý tưởng, nhưng lại không phát huy được xu hướng nào thành những
nguyên lý.
5.- Yêu thích kiến thức và hiểu biết nhanh, nhưng ít khi học sự việc từ đầu đến cuối, nên kiến thức
không có hệ thống hay căn
bản. Ngoài ra, người Việt không học vì lợi ích của kiến thức (lúc nhỏ
học vì gia đình, lớn lên học
vì sĩ diện hay vì những công việc tốt).
[when small, they study because of their families; growing up, they study for the sake of prestige or
good jobs]
6. Cởi mở và hiếu khách nhưng sự hiếu khách của họ không kéo dài. 7. Tiết kiệm, nhưng nhiều khi hoang phí vì những mục tiêu vô nghĩa (vì sĩ diện hay muốn phô trương
). [to save face or to show off].
8.- Có tinh thần đoàn kết và giúp đỡ lẫn nhau chủ yếu trong những tình huống khó khăn và nghèo
đói, còn trong điều kiện tốt hơn,
đặc tính này ít khi có.
9.- Yêu hòa bình và có thể chịu đựng mọi thứ, nhưng thường không thẳng thắn vì những lý do lặt
vặt, vì thế hy sinh những mục tiêu
quan trọng vì lợi ích của những mục tiêu nhỏ.
10.- Và sau cùng, thích tụ tập nhưng thiếu nối kết để tạo sức mạnh (một người có thể hoàn thành
một nhiệm vụ xuất sắc; 3
người làm thì kém, 7 người làm thì hỏng việc).
Những phân tích trên đây cho chúng ta thấy người Mỹ đã hiểu rất rõ người Việt. Tại sao người Việt
lại có những đặc tính như
thế này?
Người xưa cũng đã nhận ra:
Học giả Trần Trọng Kim (1883 – 1953) khi viết bộ Việt Nam Sử Lược, ấn hành lần đầu tiên năm
1919, cũng đã phân tích khá rõ
ràng những đặc tính của người Việt và những yếu tố tạo nên những
đặc tính đó. Đa số người lớn tuổi,
khi còn nhỏ đều đã được học bộ sử này. Tôi chỉ xin trích lại dưới
đây một số đoạn chính ông viết về
đặc tính của người Việt.
Trong bài tựa, ông nói ngay: “Người mình có ý lấy chuyện nước nhà làm nhỏ mọn không cần phải biết làm gì. Ấy cũng là vì xưa
nay mình không có quốc văn,
chung thân chỉ đi mượn tiếng người, chữ người mà học, việc gì cũng
bị người ta cảm hóa, chứ tự
mình thì không có cái gì là cái đặc sắc, thành ra thật rõ như câu
phương ngôn: “Việc nhà thì
nhác, việc chú bác thì siêng!”
“Cái sự học vấn của mình như thế, cái cảm tình của người trong nước như thế, bảo rằng lòng vì
dân vì nước mở mang ra làm sao
được?”
“Thời đại Bắc thuộc dai dẳng đến hơn một nghìn năm, mà trong thời đại ấy dân tình thế tục ở nước
mình thế nào, thì bấy giờ ta
không rõ lắm, nhưng có một điều ta nên biết là từ đó trở đi, người mình
nhiễm cái văn minh của Tàu
một cách rất sâu xa, dẫu về sau có giải thoát được cái vòng phụ thuộc
nước Tàu nữa, người mình vẫn
phải chịu cái ảnh hưởng của Tàu. Cái ảnh hưởng ấy lâu ngày đã
trở thành ra cái quốc túy của
mình, dẫu ngày nay có muốn trừ bỏ đi, cũng chưa dễ một mai mà tẩy
gội cho sạch được. Những nhà chính
trị toan sự đổi cũ thay mới cũng nên lưu tâm về việc ấy, thì sự
biến cải mới có công hiệu
vậy.”
Ở Chương VI nói về “Kết Quả của
Thời Bắc Thuộc”, ông có nhận định rõ hơn:
“Nguyên nước Tàu từ đời Tam Đại đã văn minh lắm, mà nhất là về đời nhà Chu thì cái học thuật lại
càng rực rỡ lắm. Những học phái
lớn như là Nho giáo và Lão giáo, đều khởi đầu từ đời ấy. Về sau
đến đời nhà Hán, nhà Đường, những
học phái ấy thịnh lên, lại có Phật giáo ở Ấn độ truyền sang, rồi
cả ba đạo cùng truyền bá đi
khắp cả mọi nơi trong nước. Từ đó trở về sau nước Tàu và những
nước chịu ảnh hưởng của Tàu
đều theo tông chỉ của những đạo ấy mà lập ra sự sùng tín, luân lý
và phong tục tương tự như nhau
cả…”
“Khi những đạo Nho, đạo Khổng, đạo Phật phát đạt bên Tàu, thì đất Giao châu ta còn thuộc về
nước Tàu, cho nên người mình cũng
theo những đạo ấy. Về sau nước mình đã tự chủ rồi, những
đạo ấy lại càng thịnh thêm,
như là đạo Phật thì thịnh về đời nhà Đinh, nhà Tiền Lê và nhà Lý, mà
đạo Nho thì thịnh từ đời nhà Trần
trở đi.
“Phàm phong tục và chính trị là do sự học thuật và tông giáo mà ra. Mà người mình đã theo học
thuật và Tông giáo của Tàu thì
điều gì ta cũng noi theo Tàu hết cả. Nhưng xét ra thì điều gì mình
cũng thua kém Tàu, mà tự người
mình không thấy có tìm kiếm và bày đặt ra được cái gì cho xuất
sắc, gọi là có cái tinh thần
riêng của nòi giống mình, là tại làm sao? …
“Người mà cả đời không đi đến đâu, mắt không trông thấy cái hay cái dở của người, thì tiến hóa làm
sao được? Mà sự học của mình
thì ai cũng yên trí rằng cái gì đã học của Tàu là hay, là tốt hơn cả:
từ sự tư tưởng cho chí công việc
làm, điều gì mình cũng lấy Tàu làm gương. Hễ ai bắt chước được
Tàu là giỏi, không bắt chước
được là dở. Cách mình sùng mộ văn minh của Tàu như thế, cho nên
không chịu so sánh cái hơn cái
kém, không tìm cách phát minh những điều hay tốt ra, chỉ đinh ninh
rằng người ta hơn mình, mình
chỉ bắt chước người ta là đủ.
“Địa thế nước mình như thế, tính chất và sự học vấn của người mình như thế, thì cái trình độ tiến
hóa của mình tất là phải
chậm chạp và việc gì cũng phải thua kém người ta vậy.”
Đọc cuốn “Lều chõng”, một tiểu thuyết phóng sự của nhà văn Ngô Tất Tố (1894 – 1954), chúng ta
có thể thấy rõ nền học vấn của
người Tàu mà người Việt rập khuôn theo đã kềm hảm con người
như thế nào. Ông vốn là một nhà
Nho, đã từng tham dự các kỳ thi Hương dưới triều Nguyễn, nên
đã phản ánh một cách trung thực
những oái ăm của các kỳ thi này và nêu lên sự sụp đổ tinh thần
của những nho sĩ suốt đời lấy khoa
cử làm con đường tiến thân nhưng lại bị hoàn thất vọng .
“Trước là làm đẹp sau là ấm thân” Nước Việt Nam bị Pháp đô hộ gần 100 năm, đã cởi bỏ nền học vấn của Trung Hoa, tiếp thu nền học
vấn mới của phương Tây,
nhưng vẫn còn giữ lại nhiều nét căn bản của nền văn hóa Trung Hoa. Có
nhiều hủ tục trong quan,
hôn, tang, tế mà cuộc Cách Mạng Văn Hoá của Trung Quốc đã phá sạch,
nhưng nhiều người Việt vẫn
cố giữ lại như những thứ “quốc hồn quốc túy”.
Bài tục giao sau đây vẫn còn là tiêu chuẩn và mục tiêu thăng tiến của gia đình và con người Việt
Nam:
Con ơi! muốn nên thân người Lắng tay nghe lấy những lời mẹ cha Gái thì giữ việc trong nhà Khi vào canh cửi khi ra thêu thùa Trai thì đọc sách ngâm thơ Dồi mài kinh sử để chờ kịp khoa Mai sau nối được nghiệp nhà Trước là đẹp mặt sau là ấm thân Bây giờ người con gái không còn chỉ “giữ việc trong nhà”, và người con trai không còn chỉ “đọc sách
ngâm thơ” mà đã đi vào khắp
mọi lãnh vực của cuộc sống, nhưng mục tiêu cuối cùng vẫn chỉ là
“Trước là đẹp mặt sau là ấm thân”.
Tiêu chuẩn của cuộc sống hiện nay của nhiều người, nhiều gia đình là có nhà sang cửa rộng, có xe
hơi, có con đi du học nước ngoài…
Đi đâu cũng nghe khoe nhà trên cả tỷ bạc, xe loại sang trọng
nhất, con đang học bác sĩ, dược
sĩ, kỹ sư… Gần như không nghe ai khoe những công trình đang
nghiên cứu hay thực hiện để
đưa con người, cộng đồng và đất nước đi lên. Tất cả chỉ tập trung
vào hai tiêu chuẩn là “đẹp
mặt” và “ấm thân”.
Nếu mỗi gia đình và mỗi cá nhân chỉ lấy những mục tiêu như trên làm mục tiêu của cuộc sống và
truyền từ đời nọ sang đời
kia, còn lâu cộng đồng và đất nước với ngóc đầu lên được.
Chúng ta không mong người Việt có những nhà phát minh làm thay đổi nhân loại như: John V. Blankenbaker (phát minh ra máy vi tính 1971), Bill Gates, Steve Jobs…, chúng ta chỉ mong người
Việt biết quan tâm đến cộng đồng,
đất nước và nhân loại nhiều hơn. Nhưng điều này quá khó. Đúng
như người Mỹ đã nhận xét:
Người Việt vì những lý do vớ vẩn, có thể hy sinh những mục tiêu quan trọng vì lợi ích của những
mục tiêu nhỏ (như kiếm chút danh
chẳng hạn). [sacrifice important goals for the sake of small ones]
Người Việt thích tụ tập nhưng thiếu nối kết để tạo sức mạnh. Một người có thể hoàn thành một
nhiệm vụ xuất sắc; 3 người
làm thì kém, 7 người làm thì hỏng việc!
Chúng ta trông chờ vào thế hệ sắp đến, không bị vướng mắc với quá khứ, học được nhiều cái hay
của xứ người, sẽ đưa cộng
đồng và đất nước đi vào một hướng đi mới tốt đẹp hơn.
Khi Bọn Côn Đồ "Lãnh Đạo" Đất Nước
Việc gì đã xảy ra khi phe
hữu thần nhận lãnh "tư cách pháp nhân" từ
bọn
vô thần?
Huỳnh Quốc Bình
Đảng CSVN hèn hơn thành phần côn đồ ngoài đường phố. Côn
đồ thứ thiệt không nhân danh bất cứ một thứ gì
để cướp của giết người giống như đảng VC nhân danh
"cách mạng", "yêu nước" hay "đầy tớ của dân" để
rồi
ngồi trên đầu trên cổ họ. Người trong nước nói "VC
hèn với giặc, ác với dân" không phải là vô cớ. VC chỉ giỏi
tước đoạt tài sản dân lành, ai chống lại thì chúng
sử dụng bọn tay sai và đám côn đồ trấn áp, triệt tiêu người đó.
Còn đối với kẻ thù phương Bắc thì chúng lại cúi đầu
tuân phục. Chỉ cần nhìn những gì xảy ra tại Việt Nam kể
từ ngày 30-4-75 đến giờ cho phép tôi nói rằng cái đám
"cao cấp" trong đảng CSVN chỉ có khả năng làm lãnh tụ
của một đảng cướp chứ không thể lãnh đạo đất nước. Nếu ai
cho rằng tôi nói quá lời thì chờ đọc phần kết luận
của tôi trong bài viết này sẽ rõ.
Theo một bản tin có tiêu đề "Mục Sư Nguyễn Hồng Quang
– Bị hành hung" của tác giả Huỳnh Trọng Hiếu được
gửi từ Sài Gòn ngày 19-1-2015, có những điểm đáng chú ý mà
người viết có thể cô đọng như sau: Cách hành
xử của nhà cầm quyền VC về vấn đề tự do tôn giáo, mà
cao điểm là chiến dịch trấn áp Hội Thánh Mennonite tại
Mỹ Phước I. Nhà cầm quyền VC áp dụng nhiều
biện pháp để cô lập các vị lãnh đạo thuộc các tôn giáo không
chấp nhận sự khống chế của chính quyền. Đã hơn hai tháng
nay Mục Sư Nguyễn Hồng Quang, vị mục sư quản
nhiệm Hội Thánh Mennonite chính thống, bị VC sử dụng lực
lượng dân phòng dưới sự chỉ đạo của cơ quan an
ninh, lập các chốt canh gác ngay trước nhà, nhằm cô
lập ông, gia đình ông ngay trong tư thất của họ. Công an
VC còn tìm đủ cách ngăn cản mọi cuộc tiếp xúc của
gia đình MS Quang đối với những người xung quanh.
Theo tôi, Mục Sư Nguyễn Hồng Quang bị VC tìm cách triệt
tiêu cũng không gì khó hiểu, bởi VC có bao giờ để
yên cho những ai dám chống lại những sai quấy của chúng.
Chắc chắn VC sẽ không bao giờ "làm phiền" người
nào luôn tuân thủ những gì chúng muốn. Ai muốn
"bình an trong VC" thì cứ vâng phục bọn chúng. Ai muốn có
sự bình an thật trong Chúa, hoặc mưu cầu hạnh phúc cho
người khác thì đương nhiên phải chấp nhận cuộc
sống đầy tai họa có thể đến với mình, hoặc mình phải
"từ chết đến bị thương" cho cái giá "không làm theo đởi
này", chứ không phải giống như "cái phước"
là được VC để yên, nhất là được "tư cách pháp nhân" như một số
người từng lầm tưởng đó là điều tốt.
VC bày ra vấn đề "tư cách pháp nhân" như thể đó
là một tiêu chuẫn "tốt" hay "hợp pháp" theo nghĩa mà VC
quy
định. Tôn giáo nào có "tư cách pháp nhân"
do VC cấp thì nó trở thành cái thòng lọng dành cho tôn giáo đó và
còn là những "nhát dao thấu tim" anh chị em
mình. Nếu không có cái gọi là "tư cách pháp nhân" thì VC khó có
cớ mà đàn áp những ai không tuân thủ luật rừng của
chúng. Ngoài ra, khi ai đó được VC sử dụng làm công cụ
tuyên truyền cho chế độ trước dư luận thế giới về cái gọi
là "tự do tôn giáo" tại Việt Nam thì tuy họ có bình an về
mặt thể xác thật, nhưng tôi e rằng linh hồn người đó
đã bị phạm tội, mà Thánh Kinh có khẳng định: "Linh hồn
nào phạm tội
thì sẽ chết." (Ê-xê-chi-ên 18:20a)
Trong vụ MS Quang bị hành hung lần vừa qua đã cho chúng ta
thấy rằng: Nếu MS Quang "biết làm ngơ" khi
chứng kiến Mục Sư Huỳnh Thúc Khải (người bị khuyết tật) bị
bọn VC giả dạng côn đồ đánh đập thì MS Quang
đã không bị chúng đánh đến trào máu họng. Cái "dại"
của MS Quang là dám sống chết cho lẽ công bằng. Cái
"nhược" của MS Quang là không chịu
"làm thinh trước điều quấy". Cái "yếu" của MS Quang là
không thèm xin
xỏ con cái ma quỷ để chúng cho mình hay Hội Thánh
Mennonite của mình được "tư cách pháp nhân" hầu "dễ
dàng hành đạo" giống như bao nhiêu mục sư Tin Lành
trong và ngoài nước từng tự hào về "tư cách pháp nhân"
mà giáo phái của họ được VC ban cho.
Chỉ vài ngày trước khi MS Khải và MS Quang bị hành hung,
trong một diễn đàn của một số mục sư Tin Lành
trong và ngoài nước, tôi có bày tỏ sự đồng tình của mình
với Mục Sư Quang, là chúng ta cần hài hòa với nhau,
nhất là khi mình nhận là "anh em trong
Chúa". Lúc bày tỏ điều đó tôi nghĩ đến câu nói của bậc phụ huynh Việt
Nam dành để mắng những đứa con chỉ giỏi "khôn nhà dại
chợ". Thành phần này đối với anh chị em trong nhà
thì tỏ ra hung hãn, nhưng đối với kẻ mạnh thì chỉ
biết cúi đầu khiếp nhược. Riêng việc có hay không có "tư cách
pháp nhân" để hành đạo thì tôi đã nói trong bức
thư đó rằng: Nếu chúng ta tỏ ra "hồ hởi" hay "phấn khởi"
khi
được bọn VC cho mình "tư cách pháp nhân" thì đây
là điều khôi hài nhất trong những trường hợp khôi hài. Nếu
chúng ta nhận mình là hữu thần, là "Con
Trời" mà lại đi xin phép những đứa vô thần cho mình "tư cách pháp
nhân" để hành đạo thì thật là không hiệp lẽ. VC có
cho hay không cho, có nhận hay không nhận thì mặc kệ
chúng nó, việc gì chúng ta phải xin chúng nó cho mình làm
công việc Cha mình giao hay cái quyền thờ lạy Chúa
của mình? Tại mình ham có "tư cách pháp
nhân" nên kẻ vô thần mới khống chế mình bằng "tư cách pháp
nhân" mà chúng nó ban cho. Cứ thử duyệt lại
những hành động cướp của giết người của bọn VC, xem có phải
chúng nó là đám người còn nhân tính không? Nếu chúng
không còn nhân tính thì bất cứ loại "tư cách" nào do
chúng công nhận hay ban cho đều là "không
người" chút nào cả.
Một tín hữu Tin Lành mới ra hải ngoại sau này, kể rằng,
hồi còn ở trong nước, người đó chứng kiến một mục sư
Việt Nam từng hùng hồn bày tỏ những luận điểm của
ông với những tên "thủ lĩnh trong Ban Tôn giáo" để khước
từ cái gọi là "tư cách pháp nhân". Dĩ
nhiên, bọn VC đã không để yên cho vị mục sư này giống như chúng không
để yên cho MS Quang hiện nay.
Nhiều bằng chứng cho thấy, những ai tuy nhận mình là con
cái của sự sáng mà lại thích ngồi chung bàn, ăn
chung mâm với con cái ma quỷ thì cuối cùng cũng bị chúng
hại. Những ai chọn đú đởn, ăn chơi với phường
nhạo báng là con cái của sự tối tăm thì cuối cùng phải
nhận lãnh những đòn hiểm độc của chúng. Những ai bịt
tai, che mắt để không còn nghe thấy những hình ảnh đau
thương và tiếng rên siết của anh chị em mình thì cũng
không dễ gì yên thân với đảng cướp VC. Bất cứ ai
nhận họ là anh em trong Chúa với người khác nhưng luôn
đứng về phía cường quyền để bách hại người ngay thì
đã chọn con đường chống nghịch lại Thiên Chúa mà họ
không hay. Ai tự hào mình là con cái của Chúa nhưng
thích xum xoe với bọn vô thần để được yên thân, để có
"tư cách pháp nhân" như đã nói, hầu có thể
ung dung tự tại trước hành động gian ác của chế độ độc tài thì
đừng nên mong chờ phước hạnh từ Chúa.
Bọn VC có thành tích cào sập Nhà Thờ, tàn phá Chùa Chiền,
phá hoại Thánh Thất và các nơi thờ tự của các tôn
giáo... Chỉ cần nhìn phía Thiên Chúa Giáo người ta
thấy VC thẳng tay đánh đập con dân Chúa một cách tàn độc
. VC thẳng tay đàn áp những người "thấp cổ bé
miệng" trước mắt những người được hiểu là "kính Chúa, yêu
Người" nhưng những người "Kính Chúa, yêu
Người" này lại cố tình làm ngơ, thì thật là khó giải thích. Khi người
khác kêu cứu mà mình bịt tai không nghe thì chắc
chắn có ngày mình kêu cứu cũng chẳng ai nghe như Kinh
Thánh từng khuyến cáo.
Kết luận: Ngay
phần nhập đề tôi có nói: "cái đám cao cấp trong đảng CSVN chỉ có khả
năng làm lãnh tụ của
một đảng cướp chứ không thể lãnh đạo đất nước".
Bây giờ tôi xin chứng minh:
Có một đất nước nào mà phụ nữ, trẻ con bị bán ra nước
ngoài làm nô lệ tình dục nhiều như Việt Nam? Chỉ có
Việt Nam. Có một đất nước nào mà phụ nữ phải trần truồng
xếp hàng để cho đàn ông ngoại quốc ngắm nhìn và
chọn lựa để mang về “làm vợ” cho cả nhà họ hay
không? Chỉ có Việt Nam. Có một đất nước nào mà nhà tù
nhiều hơn trường học? Chỉ có Việt Nam. Có đất nước
nào mà người dân phải ăn toàn khẩu hiệu (bánh vẻ) thay
cơm? Chỉ có Việt Nam. Có đất nước nào mà người dân
bị đàn áp chỉ vì bày tỏ lòng yêu nước? Chỉ có Việt Nam
. Có đất nước nào mà thằng ăn cướp ngồi chiểm chệ xử nạn
nhân kẻ cướp không? Chỉ có Việt Nam. Có một
đất nước nào mà bọn côn đồ được phép bỏ tù người lương
thiện không? Chỉ có Việt Nam...
Viết đến đây thì tôi hy vọng rằng mọi người dễ đồng ý với
tôi là "khi bọn côn đồ lãnh đạo đất nước" thì đất nước
mới tàn tệ đến như thế.
Huỳnh Quốc Bình
(503) 949-8752
Email: huynhquocbinh@yahoo.com
|
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc và cho Ý kiến.