VN: Doanh nghiệp đóng cửa ở
mức kỷ lục
- 30 tháng 12 2014
- Tình hình kinh tế Việt Nam
năm 2014 – triển vọng năm 2015
http://www.radiochantroimoi.com/wp-content/uploads/2014/12/20141223-ctm-danguyen.mp3
Số doanh nghiệp đóng cửa và
ngưng hoạt động tại Việt Nam tiếp tục tăng
Gần 68.000 doanh nghiệp Việt
Nam giải thể hoặc ngưng hoạt động trong cả năm 2014, Tổng cục Thống kê cho biết
trong báo cáo mới nhất.
Đây là mức tăng 14,5% so với cùng kỳ năm ngoái,
cơ quan này nói thêm.
Trong khi đó, trong cả năm 2014 chỉ có tổng cộng
gần 75.000 doanh nghiệp đăng ký thành lập mới, giảm 2,7% so với năm ngoái.
Số doanh nghiệp giải thể hoặc ngưng hoạt động
tại Việt Nam tiếp tục tăng trong năm 2014, bất chấp việc nền kinh tế tăng
trưởng vượt chỉ tiêu.
Trong báo cáo mới đây, Bộ Kế hoạch và Đầu tư cho
biết nền kinh tế tăng trưởng 5,93% trong cả năm 2014, cao hơn so với chỉ tiêu
5,8% mà chính phủ đề ra.
"Tăng
trưởng tổng thể chưa đủ"
Trả lời BBC ngày 30/12, Tiến sỹ Trần Đình Thiên,
Viện trưởng Viện Kinh tế Việt Nam, cho biết tình trạng khó khăn của các doanh
nghiệp trong nước là "rất đáng lo ngại".
"Số lượng doanh nghiệp đóng cửa tiếp tục
tăng so với năm ngoái chứng tỏ môi trường kinh doanh cũng như sức khỏe doanh
nghiệp chưa tốt," ông nói.
Nếu chỉ quan tâm đến tăng trưởng tổng thể thì
vẫn chưa được, mà còn phải chú ý đến vấn đề cơ cấu tăng trưởng Tiến sỹ Trần
Đình Thiên, Viện trưởng Viện Kinh tế Việt Nam
Tuy nhiên ông cho rằng tình trạng này có thể
được cải thiện trong năm 2015.
"Chính phủ đang quyết tâm đảo xu hướng này
lại và tôi nghĩ cũng có cơ sở để tin vào điều ấy", ông nói.
"Đã có những cải thiện về môi trường kinh
doanh như chuyện giản lược thủ tục nộp thuế, giúp doanh nghiệp tiết kiệm thời
gian và chi phí giao dịch cũng như cải thiện quy định đối với việc tiếp cận thị
trường, ngành nghề kinh doanh".
"Bên cạnh đó cũng đã có những nỗ lực để thị
trường can thiệp nhiều hơn vào vấn đề giá cả, bên cạnh việc cải cách doanh
nghiệp nhà nước mạnh hơn để khối tư nhân hoạt động được thông thoáng hơn."
Ông Thiên cho rằng việc tăng trưởng kinh tế vượt
chỉ tiêu trong năm 2014 là do sự phát triển mạnh mẽ của khu vực đầu tư nước
ngoài.
"Điều này chứng tỏ sức hấp dẫn của môi
trường kinh doanh của Việt Nam đối với nước ngoài," ông nói.
"Tuy nhiên nó cũng cho thấy những ràng buộc
thể chế đối với khu vực trong nước cần được nới ra nữa."
"Phần công nghiệp và dịch vụ trong nước
không tăng mạnh bằng là một chỉ báo rất đáng quan tâm."
"Nếu chỉ quan tâm đến tăng trưởng tổng thể
thì vẫn chưa được, mà còn phải chú ý đến vấn đề cơ cấu tăng trưởng."
Không để hình thành hội, nhóm bất hợp pháp
Chủ tịch nước yêu cầu ngành
công an kịp thời xử lý các yếu tố gây mất an ninh, trật tự trong nội địa, trong
nội bộ ngay từ đầu và ngay tại cơ sở, góp phần ngăn chặn các biểu hiện “tự diễn
biến”, “tự chuyển hóa”.
Sáng
30/12, Bộ Công an đã tổ chức tại Hà Nội hội nghị Công an toàn quốc lần thứ 70
và tổng kết 30 năm đổi mới công tác công an.
Phát
biểu khai mạc, Đại tướng Trần Đại Quang, Bộ trưởng Công an nêu rõ: Đây là hội
nghị rất quan trọng, đánh dấu chặng đường vẻ vang 70 năm xây dựng, chiến đấu và
trưởng thành của lực lượng CAND; tiếp tục đổi mới, kế thừa, phát huy những bài
học kinh nghiệm của 70 kỳ tổ chức hội nghị Công an toàn quốc, tập trung thảo
luận: Thành tựu, bài học kinh nghiệm qua 30 năm đổi mới công tác công an; tình
hình, kết quả công tác bảo vệ an ninh quốc gia, đấu tranh phòng, chống tội
phạm, giữ gìn trật tự, an toàn xã hội; việc chấp hành pháp luật trong điều tra,
xử lý tội phạm; các giải pháp xây dựng lực lượng Công an trong sạch, vững
mạnh...
Phát
biểu chỉ đạo hội nghị, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang nhấn mạnh: Trong năm qua,
lực lượng CAND thực hiện tốt chức năng tham mưu cho Đảng, Nhà nước ban hành
nhiều chủ trương, chính sách, pháp luật trên lĩnh vực bảo vệ an ninh, trật tự
và xây dựng lực lượng, góp phần đổi mới và hoàn thiện các chủ trương, chính
sách phù hợp với thực tiễn, đáp ứng yêu cầu nhiệm vụ bảo vệ an ninh quốc gia,
giữ gìn trật tự, an toàn xã hội, phát triển kinh tế - xã hội của đất nước.
Đặc
biệt, lực lượng CAND giữ được thế chủ động chiến lược, phát hiện, đấu tranh,
ngăn chặn kịp thời âm mưu, hoạt động chống phá của các thế lực thù địch, phản
động, không để bị động, bất ngờ; giữ vững ổn định chính trị, bảo vệ an toàn các
mục tiêu quan trọng về chính trị, đối ngoại, kinh tế, văn hóa, xã hội, quốc
phòng, an ninh; kiềm chế được hoạt động của các loại tội phạm, nhất là tội phạm
xuyên quốc gia, tội phạm có tổ chức, tội phạm sử dụng công nghệ cao, tội phạm
ma túy. Công tác quản lý nhà nước về an ninh, trật tự được tăng cường.
Chủ
tịch nước cho rằng thời gian tới, tình hình thế giới và khu vực còn tiếp tục
diễn biến phức tạp, tiềm ẩn nhiều nhân tố gây mất ổn định, bất trắc, khó lường.
Quan hệ giữa các nước lớn vừa hợp tác, vừa cạnh tranh, kiềm chế lẫn nhau, chi
phối các quan hệ quốc tế. Các nước tiếp tục điều chỉnh chiến lược, liên kết,
hình thành những tập hợp lực lượng mới trong khu vực và trên thế giới. Châu Á -
Thái Bình Dương vẫn là khu vực địa chính trị quan trọng, kinh tế phát triển
năng động của thế giới, nhưng cũng phải đối mặt với nhiều khó khăn, thách thức;
tranh chấp lãnh thổ, chủ quyền biên giới, biển, đảo tiếp tục gia tăng.
Cộng
đồng quốc tế phải đối phó ngày càng quyết liệt hơn với các thách thức an ninh
truyền thống, phi truyền thống, đặc biệt là an ninh mạng, hoạt động khủng bố và
hình thái chiến tranh mới.
Đặc
biệt, năm 2015 là năm nước ta có nhiều sự kiện quan trọng, năm cuối thực hiện
Kế hoạch phát triển kinh tế - xã hội 5 năm, kết thúc nhiệm kỳ Đại hội lần thứ
XI của Đảng, cũng là năm diễn ra Đại hội đảng các cấp, tiến tới Đại hội lần thứ
XII của Đảng. Đây là thời điểm các thế lực thù địch ráo riết thực hiện “diễn
biến hòa bình”, “cách mạng màu”, bạo loạn lật đổ; tập trung chống phá Đại hội
Đảng các cấp, thúc đẩy “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ ta với
nhiều thủ đoạn tinh vi, thâm độc hơn, nhằm xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng và
chế độ XHCN ở nước ta.
Công
tác giữ gìn an ninh chính trị và trật tự, an toàn xã hội phải đối mặt với nhiều
khó khăn, thách thức, các loại tội phạm có xu hướng gia tăng với quy mô ngày
càng lớn, tính chất ngày càng phức tạp, nguy hiểm, manh động, táo tợn hơn.
Chủ
tịch nước nhấn mạnh mục tiêu hàng đầu đặt ra cho lực lượng CAND là trong mọi
tình huống phải dựa vào sức mạnh tổng hợp của cả hệ thống chính trị, của toàn
dân, toàn quân, dựa vào dân, không ngừng nâng cao trình độ chuyên môn, nghiệp
vụ, bảo vệ vững chắc độc lập, chủ quyền, thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ, biển,
đảo của Tổ quốc; bảo vệ Đảng, Nhà nước, nhân dân và chế độ XHCN; bảo vệ sự
nghiệp đổi mới, công nghiệp hóa, hiện đại hóa, bảo vệ lợi ích quốc gia, dân
tộc, bảo vệ an ninh chính trị, trật tự an toàn xã hội và nền văn hóa; giữ vững
môi trường hòa bình, ổn định...
Chủ
tịch nước cũng yêu cầu lực lượng công an phải nắm chắc, phân tích, đánh giá, dự
báo sát, đúng tình hình; tích cực, chủ động tham mưu, đề xuất với Đảng, Nhà
nước các chủ trương, giải pháp bảo đảm an ninh quốc gia, giữ gìn trật tự, an
toàn xã hội; tăng cường bảo vệ an ninh chính trị nội bộ; phòng ngừa, phát hiện,
đấu tranh chống âm mưu, hoạt động “diễn biến hòa bình”, bạo loạn, lật đổ của
các thế lực thù địch, phản động; bảo vệ tuyệt đối an toàn đại hội đảng các cấp
và Đại hội lần thứ XII của Đảng.
Nâng
cao hiệu quả đấu tranh, ngăn chặn tình trạng lộ, lọt, mất an ninh an toàn thông
tin, đặc biệt là thông tin mạng, an ninh tư tưởng, văn hóa. Kịp thời xử lý các
yếu tố gây mất an ninh, trật tự trong nội địa, trong nội bộ ngay từ đầu và ngay
tại cơ sở, góp phần ngăn chặn các biểu hiện “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”,
không để hình thành các hội, nhóm bất hợp pháp, tổ chức chính trị đối lập trong
nội địa. Chủ động phòng, chống khủng bố, bạo loạn, gây rối an ninh, trật tự và
các tình huống có thể xảy ra, bảo đảm giữ vững an ninh, trật tự trong phạm vi
cả nước, nhất là các địa bàn chiến lược, trọng điểm, các thành phố lớn.
- Theo
VOV
Nguyễn Tấn Sang một quái vật mù chữ,nói nhưng không hiểu mình
nói gì:
CHXHCNVN
đã đặt bút ký và công nhận những văn bản quan trọng
về
nhân quyền của LHQ mà nước CHXHCNVN đã đâm đầu làm thành viêncuả
Hội đồng Nhân
quyền Liên Hiệp Quốc (tiếng
Anh: United
Nations Human Rights Council) là một tổ chức trực thuộc Đại
Hội đồng Liên
Hiệp Quốc.
- Châu Phi: Algérie, Cameroon, Djibouti, Gabon, Ghana, Mali, Mauritius, Maroc, Nigeria, Sénégal, Nam Phi,Tunisia và Zambia.
- Châu Á: Bahrain, Bangladesh, Trung Quốc, Ấn Độ, Indonesia, Nhật Bản, Jordan, Malaysia, Pakistan,Philippines, Hàn Quốc, Ả Rập Xê-út và Sri Lanka.
- Đông Âu: Azerbaijan, Séc, Ba Lan, România, Nga và Ukraina.
- Châu Mỹ La tinh và vùng Carribe: Argentina, Brasil, Cuba, Ecuador, Guatemala, Mexico, Peru và Uruguay.
- Tây
Âu và các quốc gia khác: Canada, Phần Lan, Pháp, Đức, Hà Lan, Thụy Sĩ và Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland.
Nhóm 2016 là nhóm 14
nước mới trong hội đồng gồm 47 ghế mà nhiệm kỳ 3 năm chấm dứt vào năm 2016,
được bầu vào ngày 12 tháng 11 năm 2013 bởi đại hội đồng Liên Hiệp Quốc để thay
thế nhóm 2013.[3] ,[4]
- Phi châu: Algeria, Morocco, Nambia, Nam Phi
- Ấ châu: Trung Quốc, Maldives, Ả Rập Xê-út, Việt Nam
- Đông Âu: Nga, Macedonia
- Châu Mỹ Latin & Caribik: Cuba, Mexico
- Tây Âu & các nước khác: Pháp, Anh Quốc
Ủy ban Nhân quyền hay Ủy ban Nhân quyền Liên Hiệp
Quốc (tiếng
Anh: Human Rights Committee) là một cơ quan trực thuộc Liên
Hiệp Quốc gồm 18 chuyên gia độc lập có nhiệm vụ thẩm tra các
báo cáo định kỳ 4 năm một lần của 162 nước thành viên Liên Hiệp Quốc về việc
thực hiện Công ước Quốc tế về các Quyền Dân sự và Chính trị,
và giải quyết các khiếu nại nhân quyền của
các cá nhân là công dân của 112 nước tham gia vào Nghị định thư bổ sung I.[3][4] Ủy
ban họp 3 lần trong một năm, mỗi lần kéo dài 4 tuần (kỳ họp mùa xuân tổ
chức tại trụ
sở Liên Hiệp Quốc ởNew York, mùa hè và mùa thu tại Genève).[1][2] Đây
là một trong 9 ủy ban thuộc hệ thống nhân quyền Liên Hiệp Quốc chịu trách nhiệm
giám sát việc thực hiện các công ước về nhân quyền của Liên Hiệp Quốc.[5]
Các
quốc gia đã phê chuẩn Nghị định thư bổ sung I phải cho phép mọi
công dân nước đó gửi các khiếu nại về tình hình nhân quyền và các vi phạm nhân
quyền trong nước cho Ủy ban Nhân quyền. Tương tự, Ủy ban giám sát cả việc bãi
bỏ án tử hình ở
những nước đã phê chuẩn Nghị định thư bổ sung II.[4]
Cần
tránh nhầm lẫn Ủy ban Nhân quyền Liên Hiệp Quốc với tổ chức cao hơn là Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc, cơ quan
giám sát thực hiện Hiến
chương Liên Hiệp Quốc và chủ yếu chỉ là nơi đại diện các nước
gặp gỡ và thảo luận về các vấn đề nhân quyền. Trong khi đó, Ủy ban Nhân quyền
là một cơ quan gồm 18 chuyên gia nhân quyền độc lập được các nước đề cử và
không đại diện cho nước họ mang quốc tịch. Nhiệm kỳ của họ kéo dài 4 năm và nửa
số chuyên gia được bầu lại hai năm một lần tại cuộc họp của Đại
Hội đồng Liên Hiệp Quốc. Cũng cần tránh nhầm lẫn vớiỦy ban Nhân quyền (United Nations Commission on
Human Rights) đã chấm dứt hoạt động vào năm 2006 và được thay thế bằng Hội
đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc đã đề cập trên.
Giải
phẫu một nền độc tài “hậu toàn trị”
Simon Leys
Chân Phương giới
thiệu và dịch
Tiếc thương Simon Leys
Sự ra đi của Pierre Ryckmans (bút danh Simon
Leys) vào ngày 11-8-2014 là một mất mát khó bù đắp trong giới học
giả quốc tế về Trung Quốc và văn hóa Trung Hoa. Sinh ở Bruxelles năm
1935, ông bắt đầu quan tâm đến Trung Quốc sau lần viếng thăm đầu tiên
và được tiếp kiến Chu Ân Lai năm 1955. Sau khi lấy tiến sĩ luật học
và lịch sử mỹ thuật tại Đại học Louvain, quyết chí theo đuổi sở
nguyện ông sang Đài Loan để học chuyên sâu về văn học và mỹ thuật Trung
Hoa – Đại Lục Trung Quốc lúc ấy không có chính sách thu nhận sinh viên
phương Tây – rồi lấy vợ là dân Đài Loan.
Năm 1968 ông sang Hương Cảng
giảng dạy tại Hong Kong University, vừa làm dịch giả cho phái bộ
ngoại giao Bỉ để kiếm thêm thu nhập vì sinh hoạt nơi đây quá đắt đỏ.
Sự tình cờ lịch sử vừa là định mệnh học thuật đối với Simon Leys
đã diễn ra trong thời gian ấy; đó là thời kỳ Cách Mạng Văn Hóa mà
ông phải bám sát (qua báo chí Hoa Lục cùng vô số thường dân bỏ trốn
Trung Quốc bằng cách liều mạng lội trong đêm vượt biển qua Hương Cảng) để
cập nhật hóa tin tức cho phái bộ Bỉ. Nhật ký ông ghi chép trong giai
đoạn ấy là tác phẩm đầu tay của ông khi được Paris xuất bản năm 1971
– Les habits neufs du president Mao/ Y phục mới của Mao Chủ tịch. Nhờ thông thạo cả
ngữ văn và ngôn thoại, Simon Leys nhìn thấu qua màn sương huyền thoại
bao quanh Mao Trạch Đông lúc ấy và phát giác sớm nhất sự tranh chấp
quyền lực máu me của các phe cánh Đảng Cộng sản Trung Quốc
núp sau mấy phong trào quần chúng và thanh niên bị giật dây.
Trong khi
trí thức phương Tây, đặc biệt là tả phái Âu-Mỹ, ngưỡng mộ họ
Mao và hoan nghênh một cách ngờ nghệch từ xa cuộc“Cách mạng
Hồng Vệ Binh”, Simon Leys đã chứng minh, qua những trang
viết thông minh, cương trực, hóm hỉnh, những đức tính tối cần cho
nhà sử học hay nghiên cứu chính trị khi chạm phải đề tài tối ám là
chế độ toàn trị Á đông: sự tỉnh táo tri thức cộng với kiến văn uyên
bác và lão thông ngôn ngữ. Năm 1972, nhờ cơ hội sang Bắc Kinh làm
chuyên gia-tùy viên văn hóa tại sứ quán Bỉ, ông có dịp tham quan
nhiều thành phố và thôn quê để tiếp tục đào sâu nhận thức chính trị
của mình về đất nước bao la đông dân nhất thế giới đang bị chủ nghĩa
Mao phá hoại và bạo hành từng ngày.
Quá trình quan sát và trải
nghiệm ấy được nâng lên thành tác phẩm văn học - chính luận đặc
sắc và đậm chất humour riêng của Simon Leys:
Ombres chinoises/ Múa bóng ở Trung Quốc xuất bản năm
1974 được giới học thuật đánh giá như một kiệt tác gợi nhớ văn
phong Voltaire, Montesquieu… Kể từ đó, sự nghiệp học thuật của ông chia
làm hai hướng và đóng góp nhiều tác phẩm mà các trí thức -
học giả quan tâm đến văn hóa và chính trị Trung Hoa bắt buộc phải
đọc như bản dịch Luận ngữ tài hoa và chuẩn xác bằng thứ tiếng Anh
lịch lãm hiếm có.
Bài điểm sách rất ưu ái về Lưu Hiểu Ba
sau đây đồng thời là những trang nhận định sâu sắc về chính sự và
dân tình Trung Quốc hôm nay – qua đó ta thấy rực lên ánh lửa trí tuệ
và đạo lý của một trí thức lớn vừa hết lòng yêu mến và tôn quí
nền văn hóa lớn lâu đời nhất ở Á Đông vừa không quên trách nhiệm
trí thức thời đại trước sự man trá đầy tội ác của chủ nghĩa
toàn trị Bắc Kinh.
Đây cũng là bài trước thuật quan trọng cuối cùng
của Simon Leys đăng trên tạp chí văn hóa New York Review of Books ngày
9-2-2012 dưới nhan đề“He told the Truth about China’s Tyranny” (Người nói lên Sự
Thật về Nạn Chuyên Chế ở Trung Quốc,http://www.nybooks.com/articles/archives/2012/feb/09/liu-xiaobo-he-told-truth-about-chinas-tyranny/). Bài này được in lại
trong tập tản văn và bút ký cuối đời của Simon Leys, The Hall of Uselessness, do nhà NYRB
xuất bản năm 2013.
Tuyển tập thơ và bút ký
của LƯU HIỂU BA, No Enemies, No Hatred(Không
thù oán, chẳng có kẻ thù) với khai từ của VÁCLAV HAVEL được Đại
học Harvard xuất bản năm 2012 (biên tập – dịch giả: Perry Link, Tienchi
Martin-Liao và Liu Xia).
Hơn sự ưng thuận của đám đông là
thái độ bất tuân của một người can đảm!
TƯ MÃ THIÊN
Sự thật sẽ giải phóng mi.
KINH THÁNH theo JOHN
Ngày nay sự thăng tiến kinh tế Trung Quốc ngự
trị toàn cảnh bang giao quốc tế. Trong con mắt các chính khách và giới phân
tích chính trị, Trung Quốc có tiềm năng trở thành “thế lực kinh tế bành trướng
nhất thế giới vào năm 2019.” Các chuyên gia tài chính còn tiên liệu một ngày
sớm hơn. Có kẻ cho là “Trung Quốc sẽ trở thành nền kinh tế lớn rộng nhất thế
giới vào 2016.” Sự thay đổi nhanh chóng này được gọi tên rất đúng là “phép lạ Trung
Quốc”. Có sự đồng thuận chung, cả ở Trung Quốc lẫn nước ngoài, cho rằng thế
kỷ 21 sẽ là “thế kỷ của Trung Quốc”. Các chính khách quốc tế bay đến Bắc Kinh
trong khi giới doanh nhân từ khắp các nước phát triển đổ xô tới Thượng Hải cùng
những thủ phủ tỉnh lỵ với hy vọng ký kết được hợp đồng. Âu Châu thì khẩn cầu
Trung Quốc ra tay cứu giúp đồng tiền đang lâm bệnh của mình.
Tất cả những ai có nghĩ suy hôm nay ít nhất đều
muốn có được vài hiểu biết căn bản về các động lực sâu xa nằm dưới sự biến hóa
đột ngột và đáng phục ấy: Bản chất với ý nghĩa thật của nó là thế nào?… Và nó
sẽ hướng về đâu? Các tiệm sách hôm nay bị ngập lụt dưới ngọn triều những ấn bản
mới nhằm cung cấp thông tin về Trung Quốc, tuy nhiên (theo tôi) cuốn sách mới
có nội dung cấp bách và tầm quan trọng cốt tử mà cả giới chuyên gia cùng độc
giả phổ thông cần phải đọc là tập hợp các bài ký sự của Lưu Hiểu Ba, được tuyển
chọn, dịch và giới thiệu một cách cẩn trọng bởi những học giả đầy uy tín – một
công trình có phẩm chất cao nhờ mối quan hệ cá nhân của họ với tác giả. (1)
Giải Nobel Hòa Bình 2010 khiến cho cả thế giới
chú ý đến cái tên Lưu Hiểu Ba. Tuy rằng trước đó nhiều năm tiếng tăm ông đã
vang rền trong nước Trung Quốc như một người trí thức của công chúng (public
intellectual) vô úy có tầm nhìn thấu triệt, tác giả của khoảng mười bảy cuốn
sách trong đó gồm các tập thơ, bài phê bình và tiểu luận chính trị (2).
Giới
chức cầm quyền cộng sản đã bảo chứng một cách thiếu khôn khéo cho các nhận định
chính xác không thỏa nhượng của ông. Họ cứ bắt bớ ông vì các quan điểm ấy – bốn
lần kể từ vụ thảm sát Thiên An Môn tháng 6-1989. Nay ông lại ngồi tù từ tháng
Chạp 2008, và chịu một chế độ lao tù hà khắc đặc biệt mặc dù tình trạng sức
khỏe không được khá. Như Pascal từng nói: “Hãy tin vào các chứng nhân nào dám
hy sinh tính mệnh” – kẻ chứng nhân biệt lệ này còn có phẩm cách ngoại hạng về
nhiều mặt khác, cả về mặt nắm thông tin và trải nghiệm cùng những đức tính trí
tuệ với sự cương trực của ông.
Sinh năm 1955 ở miền Đông-Bắc Trung Quốc, Lưu
đích thị thuộc thế hệ “con cái họ Mao” – thế hệ vì một trớ trêu lý thú lại sinh
sản những kẻ bất đồng chính kiến gan dạ nhất cùng những nhà tranh đấu lưu loát
nhất cho nền dân chủ – ví dụ Ngụy Kính Sinh, người hùng của Báo Tường Dân Chủ ở
Bắc Kinh trong giai đoạn 1978-79, mười tám năm chịu nạn ngục tù trước khi bị
lưu đày sang phương Tây (3). Lưu Hiểu Ba vẫn thường ca tụng các vị mở đường ban
đầu ấy. Ông không được tham gia Cách mạng Văn hóa vì còn quá trẻ, nhưng phong
trào đó – một cách khôi hài – đã có tác động tích cực đối với đời ông.
Cũng như phần lớn trí thức, cha mẹ ông – vốn là
giáo chức – bị đày đi nông trường tập thể ở thôn quê. May thay nhờ đi theo họ,
trong nhiều năm Lưu khỏi bị hấp thụ thứ giáo dục chính qui. Sau này nhìn lại
ông yêu quí giai đoạn ấy: những năm thất học đó đã cho ông “được tự do”. Thoát
khỏi nền sư phạm nhồi sọ kiểu Mao, ông đã vớ đâu đọc đấy nhiều loại sách – có
nghĩa mọi thứ ấn phẩm nào rơi vào tay – và nhờ vậy mà tìm ra nguyên tắc chỉ đạo
cho ông từ đó: ta phải suy nghĩ cho chính mình.
Sau khi Mao chết, các đại học rốt cục được phép
mở cửa lại; năm 1977 Lưu gia nhập nhóm sinh viên đầu tiên được nhận vào các
trường cao đẳng, ban đầu tại tỉnh nhà, sau đó ở Đại học Sư phạm Bắc Kinh.
Chuyên cần nghiên cứu văn học Trung Hoa với thành quả tốt, mười một năm sau ông
được bổ chức giảng viên tại đại học này khi lấy xong tiến sĩ. Với đầu óc độc
đáo, sự hiếu kỳ tri thức bao la và tài năng diễn đạt, ông cầm chắc trong tay
một sự nghiệp hàn lâm rực rỡ. Ông đã tìm được khá sớm một công chúng rộng lớn vượt
ngoài khuôn viên lớp học, và được ban tặng danh hiệu enfant
terrible (quái kiệt thần đồng) trong giới làm văn hóa ở
Trung Quốc.
Trong các cuộc thảo luận về văn học và ý tưởng,
mớ quan điểm của ông linh hoạt thoát khỏi qui ước giáo điều; tuy rằng vào giai
đoạn còn sớm ấy, ông không đả động đến những vấn đề chính trị. Bước ngoặt phát
triển nhân cách của ông xảy đến trong năm 1989, với vụ thảm sát Thiên An Môn
ngày 4 tháng 6 và diễn tiến sau đó. Trước đó không lâu, danh tiếng của Lưu như
một nhà phê phán ý tưởng độc đáo đã mang đến cho ông nhiều giấy mời đi ngoại
quốc. Khi đó tại Bắc Kinh phong trào phản kháng chính trị cùng các yêu sách cải
cách dân chủ đang dâng đến cao điểm: một đám người đông đảo gồm sinh viên cùng
những kẻ ủng hộ với cảm tình viên đã tụ họp và cắm lều tại quảng trường Thiên
An Môn, tâm điểm của thủ đô.
Lúc ấy Lưu Hiểu Ba đang ở New York sau khi nhận
lời mời giảng dạy chính trị học cho Barnard College thuộc Đại học Columbia.
Giống nhiều trí thức Trung Hoa trước đó, ban đầu Lưu đã lý tưởng hóa phương
Tây; tuy nhỉên các kinh nghiệm thu thập bên Âu châu trước tiên và sau đó ở Mỹ
đã sớm phá tan mớ ảo tưởng của ông. Trong một lần viếng Bảo tàng Metropolitan ở
New York, ông trải nghiệm một dạng khải ngộ làm kết tinh nỗi dằn vặt vì tự vấn
vào những ngày ấy: ông nhận ra sự nông cạn về kiến văn của mình trước ánh sáng
của các nền văn minh huy hoàng và đa dạng trong quá khứ, đồng thời cảm thấy sự
bất cập của các lời giải đáp phương Tây đề ra hôm nay cho cảnh huống của nhân
loại thời hiện đại. Giấc mộng nhờ Tây hóa để cải cách Trung Quốc của chính bản
thân mình đột nhiên ông thấy nó thảm thương như thái độ “một kẻ bán thân bất
toại cười nhạo một người toàn thân bại liệt”, ông đã thú nhận vào lúc đó:
Xu hướng lý tưởng hóa văn minh Tây phương phát
khởi từ khát vọng dân tộc chủ nghĩa dùng phương Tây để cải cách Trung Quốc của
tôi. Nhưng nó đã khiến tôi bỏ sót không nhìn ra các khiếm khuyết của văn hóa
phương Tây… Tôi đã khúm núm trước văn minh phương Tây, thậm khen những điều hay
tốt của họ, và đồng thời cũng đề cao quá đáng những điều tốt đẹp của mình. Tôi đã
nhìn phương Tây không những chỉ là sự cứu rỗi cho Trung Quốc mà còn là đích
hướng tự nhiên và chung cuộc của cả loài người. Hơn thế, tôi còn dùng thứ lý
tưởng loạn trí ấy để gán cho mình vai trò đấng cứu tinh…
Bây giờ tôi nhận thấy là trong khi có thể giúp
ích cho sự cải cách Trung Quốc ngày nay, văn minh phương Tây khái quát mà nói
không thể cứu nhân loại.
Nếu ta lùi khỏi văn minh phương Tây trong giây
lát, ta có thể thấy nó có đủ mọi khuyết tật của nhân loại nói chung…
Là người đã sống hơn ba mươi năm dưới hệ thống
chuyên quyền ở Trung Quốc, nếu tôi muốn suy tư về số phận nhân loại hoặc như
thế nào làm một người chân thực, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc phê
phán cùng lúc hai điều. Tôi phải:
- Dùng văn minh phương Tây như công cụ để phê phán Trung
Quốc.
- Dùng óc sáng tạo của chính tôi để phê phán phương Tây.
Trong khi Lưu còn ở New York, phong trào sinh
viên tại Bắc Kinh tiếp tục phát triển mà chẳng ngờ rằng họ không tránh khỏi
việc đụng đầu với phe cánh sắt máu trong giới lãnh đạo Đảng Cộng sản – cánh này
sau cùng sẽ được Đặng Tiểu Bình thả cương. Nhưng Lưu linh cảm rằng vụ khủng
hoảng sắp đến nước cùng, và ông đã có một quyết định nghiêm trọng và hào phóng:
từ bỏ mọi an toàn với tiện nghi của chức giáo sư vừa bổ nhiệm ở New York và
nhanh chóng quay về Bắc Kinh. Ông đã không rời khỏi quảng trường trong những
ngày cuối đầy kịch tính của cuộc biểu tình sinh viên; ông cố gắng thuyết phục
họ một cách tuyệt vọng rằng làm chính trị dân chủ phải là “loại chính trị không
thù hận và không có thù địch”. Đồng thời, sau khi thiết quân luật được ban
hành, ông thương lượng với quân đội hy vọng vào một cuộc triệt thoái bình yên
khỏi quảng trường.
Nhờ sự can thiệp của ông, các nhân mạng thoát
chết không đếm hết, dù rằng cuối cùng ông chẳng ngăn chặn được sự tàn sát lan
rộng – chúng ta vẫn chưa biết bao nhiêu sinh viên, kẻ bên đường vô can, thậm
chí những người cứu thương tình nguyện đã biến mất trong cuộc tắm máu trong đêm
chung quyết ấy (4). Bản thân Lưu bị bắt ba ngày sau vụ thảm sát và bị cầm tù
không án tòa trong hai năm sau đó. Khi ra khỏi tù ông biến thành con người
khác. Đại học không cho ông giảng dạy, và ông bị cấm xuất bản và diễn thuyết
trước công chúng tại Trung Quốc.
Tuy nhiên nhờ Internet (“Internet đúng là món
quà Trời cho dân Trung Quốc”, sau này ông có nói như thế), Lưu có thể triển
khai một sự nghiệp mới là bình luận viên tự do ngoài biên chế (freelance
commentator) về xã hội và văn hóa Trung Quốc. Những bài viết với bút ký của
ông được phát hành ngoài nước trong đủ loại báo định kỳ Hoa văn (nhiều nhất ở
Hương Cảng và Đài Loan); và ngay chính trong nước ông cũng vươn đến khối độc
giả mạng rộng lớn mà đám quan chức kiểm duyệt bực tức nhưng khó ngăn chặn được.
Ảnh hưởng và uy tín của ông trong giới bất đồng chính kiến Trung Quốc lên đến
cao điểm vào tháng 12-2008 khi ông bảo trợ cho Hiến Chương 08 – tài liệu
tập thể noi theo ví dụ do Václav Havel và các bạn ông tạo ra ba mươi năm trước
ở nước cộng sản Tiệp Khắc là Hiến Chương 77.
Hiến Chương 08 là một mẫu mực của tinh thần ôn
hòa và lý trí bình tĩnh khi trình bày những nguyên lý nền tảng cùng các quyền
căn bản khả dĩ gợi hứng cho cuộc cải cách chính trị đã quá trễ muộn ở Trung
Quốc: một lý tưởng dân chủ, tinh thần nhân đạo và bất bạo động, được bảo đảm
về mặt thể chế bởi sự phân quyền và tự do bày tỏ ý kiến, “tranh đua tự do và
sòng phẳng giữa các đảng phái chính trị”, với sự thiết lập một nền cộng hòa
liên bang (điều đã được hình dung một thế kỷ trước khi nền cộng hòa Trung Hoa
đầu tiên được lập ra).
Chẳng có chi là khiêu khích hay cực đoan trong
một chương trình như thế. Triệu Tử Dương – cựu thủ tướng Trung Quốc
(1980-1987), từng là Tổng bí thư Đảng (1987-1989) vừa là Tổng công trình sư của
phong trào cải cách và mở cửa ra thế giới đầu tiên trong thời kỳ sau Mao – đã
phát biểu những quan điểm tương tự Hiến Chương 08 một cách đáng kể trong những
năm sau cùng của ông (5). Đến lúc cuối đời khi bị lưu đày tại gia, Triệu đã đi
đến kết luận – được diễn đạt rõ nghĩa trong di chúc chính trị của ông – là cần
phải cải cách hệ thống chính trị Trung Quốc:
Chuyên chính vô sản đã trở thành một cơ chế chết
cứng, thuần túy hình thức nhằm bảo vệ sự cai trị độc đoán của một thiểu số hay
một cá nhân; con đường cho tương lai hướng đến hiện đại hóa thực sự là nền dân
chủ nghị viện – theo kiểu mẫu phương Tây. Sự chuyển biến này có thể đòi hỏi một
thời kỳ quá độ khá lâu nhưng có thể làm được, bằng chứng là Đài Loan và Nam
Hàn… (6)
Mọi bài ký sự của Lưu Hiểu Ba trong tập sách này
đều bàn về giai đoạn hai mươi năm kéo dài từ vụ Thiên An Môn đến Hiến Chương
08. Trong suốt thời gian này, dù bị bắt và giam cầm không xử án, ông đã hoạt
động tích cực trong giới báo chí chính trị ngoài biên chế. Không công ăn việc
làm, ông tìm cách đắp đổi qua ngày bằng ngòi bút. (7)
Có vài ký sự tập trung vào mấy biến cố đặc thù
từ đó tác giả rút ra những bài học sâu xa hơn; các bài khác đề cập đến những
vấn đề xã hội-chính trị và văn hóa rộng hơn, được minh họa bằng ví dụ từ các sự
kiện vừa xảy đến.
Một ví dụ tốt cho loại thứ nhất là bài viết quan
trọng phơi bày trường hợp gớm ghiếc của “Những lò gạch đen”. (Sau này, trong
lần ra tòa chót của Lưu, đây là một trong sáu bút ký được dẫn chứng để kết tội
ông có âm mưu “chống phá quyền lực Nhà Nước.”)
Tháng 5-2007,
phụ huynh có con em mất tích ở tỉnh Hà Nam đã thông báo sự tình cho các ký giả
can đảm của đài truyền hình địa phương. Hóa ra đám điều hành các lò gạch bên
tỉnh Sơn Tây đã tổ chức các mạng lưới bắt cóc rộng khắp để cung ứng lao động nô
lệ cho các lò của họ, và quan chức địa phương ở hai tỉnh hình như đã đồng lõa
với mấy vụ tội phạm ấy.
Công an đã tỏ ra đặc biệt vô tích sự khi họ cố
phá vỡ các mạng lưới ghê tởm ấy: số trẻ em tìm thấy và được cứu thoát chỉ là
con số nhỏ mười phần trăm của hơn nghìn mạng mất tích. Hình phạt, thường là
không nương tay với ai dám bất tuân quyền lực Đảng, lại có vẻ chiếu lệ và phiên
phiến một cách lộ liễu. Chín mươi lăm đảng viên với quan chức đã dính vào vụ
này, nhưng họ chỉ bị “kỷ luật Đảng” mà chẳng phải chịu án tội phạm. Quan chức
cao hơn chỉ bị “Đảng nghiêm trọng cảnh cáo”. Lưu kết luận: “Với mọi ưu thế và
tài lực mênh mông, Nhà nước đầy quyền hành vẫn chưa sẵn sàng đương đầu với xã
hội đen.” Mối quan tâm chính của Đảng Cộng sản là nắm giữ chặt độc quyền đối
với mọi cán bộ nhà nước. Quan chức các cấp đều được bổ nhiệm, thăng quan hay
bãi chức dựa vào sự định đoạt của một nhóm riêng: đó là Đảng.
Ưu tiên thứ nhất của quan chức bao giờ cũng là
phục vụ cấp trên (bởi làm như thế đương nhiên có lợi cho mình) chứ chẳng phải
phục vụ dân chúng phía dưới.
Còn hệ thống pháp lý – cũng được Đảng dùng để
bảo vệ độc quyền về quyền lực – thì rất mực ngần ngại đụng vào các vấn đề có
quan hệ đến liên minh giữa Đảng với xã hội đen:
Ở Trung Quốc, xã hội đen và bộ máy quan chức
đã hòa trộn với nhau thành một. Các thành phần tội phạm được trao chức vụ
trong khi quan chức biến thành tội phạm. Bọn nắm đầu xã hội đen có danh phận
trong Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc [Quốc hội – người
dịch] và trong Hội
nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung Quốc [nói tắt là Chính
Hiệp, một tổ chức tương tự như Mặt trận Tổ Quốc của Việt Nam – người dịch], trong lúc quan chức chế độ
mượn tay xã hội đen để trấn áp dân chúng địa phương.
Một ký sự khác bàn về “Vấn đề đất đai”. Vào thời
Mao, nông dân mất hết đất khiến họ lâm vào tình cảnh chẳng khác gì nông nô
trong các “công xã”. Họ buộc phải lao động trên mảnh đất không còn thuộc về
mình. Trong cuộc Đại Nhảy Vọt điên cuồng lắm tai ương, nông dân đói nghèo đến
mức không còn lương thực để ăn và áo quần để mặc. Ở vài nơi, dân chúng phải ăn
thịt người. Hơn bốn mươi triệu mạng chết vì đói trong nạn đói lớn do Mao gây ra
từ 1958 đến 1962. Không bao lâu sau khi Mao chết năm 1976, một “cuộc giải phóng
nửa vời “diễn ra đối với đám nông nô: nông dân được quyền canh tác – nhưng không
được sở hữu ruộng đất – chừng nào đất nông nghiệp chưa đụng phải các dự án phát
triển vì khi ấy nó chuyển trở lại thành tài sản nhà nước.
Giới quan chức nắm trong tay quyền hành nhà nước
và nhân danh “quyền sở hữu đất đai của nhà nước” đã móc ngoặc với đám
doanh nhân trên khắp đất nước chúng ta… Những kẻ thủ lợi nhiều nhất từ các vụ
chuyển giao đất đai ở mọi cấp là chế độ cộng sản và tập đoàn nắm quyền lực… Dân
làm nông nghiệp là thành phần yếu nhất giữa những người yếu thế. Không có báo
chí tự do và pháp quyền độc lập, họ không có tiếng nói công khai, không được
quyền tổ chức các hiệp hội nông nghiệp, và không có phương tiện để kiện tụng…
Và chính vì vậy mà dân chúng một cách tự nhiên phải tìm đến các hành động tập
thể bên ngoài hệ
thống, khi mọi cố gắng cầu cạnh đều bị chặn nghẽn trong lòng hệ thống…
Phần lớn các đụng độ trọng đại ở Trung Quốc
mấy năm gần đây đã xảy đến do thường dân chống lại quan chức. Phần lớn đều diễn
ra từ đám dân quê ở hương thôn, và đa phần có liên quan đến ruộng đất. Bảo vệ
quyền lợi cho cấp trên, quan chức địa phương đã vận dụng không đắn đo một loạt
phương tiện man rợ, từ bạo lực của nhà cầm quyền đến bạo lực của đám tội phạm
xã hội đen, để trấn áp các vụ nổi dậy.
Ngoài mấy bài ký sự bàn về các điều bất công
cùng nhiều dạng tội phạm của sự lạm dụng quyền lực, những bài viết khác chú
trọng đến các vấn đề tổng quát hơn: chẳng hạn, ý nghĩa và những điều hàm ẩn của
việc Trung Quốc trỗi dậy như một đại cường đang còn là một nghi vấn lớn chưa
định đoạt. Sự lớn mạnh quá nhanh của nền kinh tế thị trường cùng ý thức ngày
càng tăng trong dân chúng về các quyền tư hữu đã sản sinh yêu cầu to tát và phổ
biến đòi thêm tự do, và điều này sau cùng có khả năng tác động đến vị thế quốc
tế của Trung Quốc. Mặt khác, chính quyền cộng sản
khi cố sức bảo vệ hệ thống chuyên chính cùng các
đặc quyền của tập đoàn nắm giữ quyền lực đã biến thành trở ngại lớn nhất ngăn
chặn sự vận động hướng về tự do… Khi nào Trung Quốc vẫn còn là một nhà nước
chuyên chính độc đảng, nó sẽ chẳng bao giờ “trỗi dậy” thành
một đất nước văn minh và trưởng thành…
Cộng sản Trung Quốc đang tập trung vào kinh tế,
tìm cách hội nhập với sự toàn cầu hóa, và gạt bỏ ý thức hệ của họ trước kia để
ve vãn bạn bè trên thế giới.
Trong nước, họ tìm mọi cách bảo vệ hệ thống
chuyên chính, [trong khi ngoài nước] họ biến thành cái máy tiếp huyết cho các
chế độ độc tài khác… Khi sự“trỗi dậy” của một nhà nước
chuyên chính rộng lớn đang nhanh chóng làm chủ sức mạnh kinh tế gia tăng và không
bị ngăn ngừa một cách có hiệu quả từ bên ngoài mà chỉ gặp một thái độ hòa hoãn
trên chính trường quốc tế, và một lần nữa nếu những người cộng sản lại lôi kéo
thành công cả nước vào con đường lịch sử trật hướng đầy tai ương, kết quả sẽ
không chỉ là một đại họa khác cho dân Trung Quốc mà còn có khả năng gây nguy
hại đối với sự lan rộng của trào lưu dân chủ tự do trên trái đất. Nếu cộng đồng
quốc tế muốn khỏi phải trả giá cho các hiểm họa ấy, các nước tự do phải làm
những gì mình có thể làm để giúp cho nền chuyên chính lớn rộng nhất trên thế
giới tự chuyển biến càng nhanh càng tốt thành một nước tự do và dân chủ.
Nhưng có thể hy vọng một sự chuyển biến như thế
sẽ xảy ra chăng? Tự nó chế độ này chết cứng. Sau hơn hai mươi năm “cải cách”,
đặc điểm duy nhất mà Đảng Cộng sản vẫn duy trì vô điều kiện từ ý thức hệ Mao là
nguyên tắc độc quyền tuyệt đối quyền lực chính trị. Không có triển vọng xuất
hiện một tổ chức nào có thể hội tụ đủ sức mạnh chính trị để thay đổi chế độ
trong thời gian trước mắt. Lưu viết: “Trong tập đoàn nắm quyền bính không có…
dấu hiệu nào cho thấy sẽ xuất hiện một gương mặt khai minh như Gorbachev hoặc
Tưởng Kinh Quốc – hai người đã lái Liên Xô và Đài Loan về hướng dân chủ.”Trong
những ngày tháng tới, xã hội dân sự không có khả năng sản sinh một tổ chức
chính trị để thay thế chế độ công sản.
Trong một bút ký mang tên “Cải biến xã hội để thay đổi
chế độ” (cũng bị nêu làm chứng cứ trong vụ xử tội ông), Lưu kê khai những
điều ông hy vọng: vẫn còn chuyên quyền chính trị nhưng dân chúng sẽ không dốt
nát hay rời rạc như nguyên tử; sẽ có ý thức đoàn kết mới trước bất công, và nỗi
bất bình thường tình chống lại tệ tham nhũng lộ liễu cùng nạn lạm dụng quyền
thế đủ loại của quan chức địa phương. Lòng can đảm dân sự sẽ có tiến triển mới,
ý thức về các quyền của người dân cao hơn. Sự độc lập kinh tế tăng lên cũng sẽ
tạo thêm nhiều tự do cho các công dân khi di chuyển, sở hữu và chia sẻ thông
tin.
Đặc biệt mạng Internet tạo khả năng trao đổi và
tán phát các ý kiến bằng những phương cách phần nhiều thoát khỏi sự kiểm duyệt
nhà nước; mức kiểm soát tư tưởng và ngôn luận càng ngày càng mất hiệu lực (8).
Để trở thành một xã hội tự do, con đường duy nhất cho Trung Quốc là sự cải
thiện từng bước từ dưới đi lên. Sự cải biến xã hội từng bước ấy sớm muộn sẽ
buộc chế độ phải đổi khác.
Tuy nhiên, mâu thuẫn trực tiếp với các hy vọng
trên, Lưu cũng miêu tả một cách xám xịt cảnh sa mạc tâm linh của văn hóa thị
thành trên đất nước “Trung Quốc hậu-chuyên chính”. Giới cầm quyền đang áp dụng
một đường lối chặt chẽ nhằm loại trừ quá khứ gần đây ra khỏi ký ức. Vụ thảm sát
Thiên An Môn hoàn toàn bị xóa trắng trong đầu óc của một thế hệ mới – trong khi
thứ chủ nghĩa dân tộc thô thiển thỉnh thoảng lại được thúc roi để đánh lạc
hướng quan tâm khỏi các vấn đề nhức nhối hơn. Văn học, tạp chí, phim ảnh cùng
video đều tràn ngập sex với bạo lực, và phản ảnh “sự suy đồi đạo lý trong xã
hội chúng ta”:
Trung Quốc đã bước vào Thời Đại Đểu Giả (Age
of Cynicism) khi mà thiên hạ không còn tin vào bất cứ cái chi… Kể cả quan chức
cao cấp cùng các đảng viên cộng sản cũng chẳng còn tin vào sự lải nhải của
Đảng. Lòng
chung thủy với các tín điều yêu dấu đã bị thay thế bởi sự trung thành với bất
cứ điều gì mang lại lợi lộc vật chất. Sự nhồi nhét ý thức hệ không ngưng nghỉ
của Đảng Cộng sản Trung Quốc đã sản sinh những thế hệ dân chúng với trí nhớ
trống không…
Thế hệ thị dân sau Thiên An Môn được nuôi lên
với viễn ảnh những điều kiện sống tốt đẹp vừa phải, [nay ôm ấp các mục đích
chính yếu] là trở thành viên chức nhà nước, làm giàu, hoặc đi ra nước ngoài… Họ
không đủ kiên nhẫn chịu khó nghe kể lể về chuyện khổ đau trong lịch sử… Nạn đói
lớn vào thời Đại Nhảy Vọt? Cách Mạng Văn Hóa phá nát tất cả? Thảm sát Thiên An
Môn? Mọi thứ phê phán chính quyền và phơi trần “mặt tối” của xã hội là hoàn
toàn không cần thiết đối với họ. Họ thích mang lối sống hưởng thụ của họ cộng
thêm những câu chuyện do nhà nước cung cấp ra làm bằng chứng cho sự tiến bộ
choáng mắt của Trung Quốc.
Tôi có biết những người phương Tây đầu óc phóng
khoáng từng chạm trán với luân lý khắt khe thái quá (extreme puritanism) vào
thời của Mao – họ ngây ngô suy diễn rằng cách mạng tính dục sớm muộn sẽ bùng
như mìn nổ để khai mở con đường đưa đến một xã hội tự do hơn, sau bao năm tháng
đè nén ức chế. Ngày nay đúng là có cuộc hội diễn dục tính (erotic carnival –
chữ của Lưu) gồm cả sex, bạo lực, tham muốn đang quét khắp đất nước, nhưng làn
sóng này – theo sự miêu tả của Lưu – chỉ phản ảnh sự suy đồi đạo lý của một xã
hội đã bị tước sạch mọi thứ giá trị trong những năm dài chịu đựng sự bạo hành
của chế độ toàn trị: “Nỗi khát khao cách mạng chính trị những thập niên
trước đây nay đã biến thành nỗi khát khao tiền bạc và sex.”
Một số kẻ tả khuynh đổ lỗi cho thị trường mở
rộng với sự toàn cầu hóa đã gây nên nỗi trống vắng tâm linh và đạo lý trong xã
hội Trung Quốc; nạn tham nhũng phình to ở Trung Quốc cũng được qui tội như
thế. Trái lại, Lưu cho rằng ta phải quay về thời của Mao để tìm dấu vết cho các
gốc rễ sâu của thói đểu giả, nạn trụy lạc và phá sản luân thường hôm nay. Chính
khi đó, vào những năm tháng được sự hoài cổ tả khuynh ngày nay tô vẽ như một
thời của đạo đức thanh liêm mà tâm linh dân tộc phải hứng chịu sự tàn phá tệ
hại nhất; chế độ lúc ấy
phi nhân và vô đạo… Cuộc đấu tranh tàn ác của
chuyên quyền kiểu Mao đã ngấm vào toàn xã hội khiến thiên hạ thi nhau bán linh
hồn: thù chồng hận vợ, tố cáo cha, phản bội bạn, tấn công tập thể một nạn nhân
không sức kháng cự, nói bất cứ điều gì miễn sao “đúng lập
trường”. Những dùi
cui thô lỗ bất cần phải trái là các chiến dịch chính trị của Mao hết đợt này đến
đợt khác như màn diễn binh không ngừng đã phá nát những khái niệm đạo lý thông
thường trong đời sống Trung Quốc.
Mô thức này đã giảm bớt trong những năm sau Mao
nhưng thật ra chưa biến mất hẳn. Sau vụ thảm sát Thiên An Môn, chiến dịch cưỡng
bức bôi xóa ký ức một lần nữa lại ép buộc người dân phải phản bội lương tâm
mình trong những buổi trình diễn công cộng để thể hiện lòng trung thành với chế
độ. “Nếu Trung Quốc đã
biến thành một đất nước nơi dân chúng chịu dối gạt lương tâm của chính họ thì
làm cách nào chúng ta có thể xây dựng những giá trị công cộng lành mạnh được?”.
Và Lưu kết luận:
Làm cho Trung Quốc nát bấy về đạo đức, tính
chất phi nhân của thời kỳ Mao là nguyên nhân nghiêm trọng nhất sinh ra “khoảng trống
đạo lý” lan
rộng ta thường nghe nhắc đến ngày nay. Trong tình trạng đó, sự buông thả tính
dục trở thành kẻ cộng sự tiện lợi cho nền chuyên chính vẫn cố kềm chặt một xã
hội đang vươn lên sự thịnh vượng… Tự do tính dục là một ý niệm không hỗ trợ nền
dân chủ chính trị nhiều khi nó khôi phục truyền thống trác táng hoang dâm vào
thời các đế chế Trung Hoa… Các nhà độc tài hôm nay chấp nhận tình trạng này một
cách thoải mái. Nó phù hợp với sự băng hoại luân lý và nạn băng đảng chính trị
nảy sinh từ nhiều năm đạo đức giả, nó khiến cho niềm khao khát tự do đi lạc
hướng vào một vùng chẳng ăn nhằm gì đến chính trị.
Trong một bài viết ngắn cuối vào tháng 11-2008,
Lưu nhìn “Đằng sau ‘Phép lạ Trung Quốc’”. Tiếp theo vụ thảm sát Thiên
An Môn, Đặng Tiểu Bình tìm cách phục hồi uy quyền của mình cùng tính chính đáng
cho chế độ sau khi cả hai thứ đã tan hoang vì vụ thảm sát. Ông ta lập đề án
thiết lập quyền lực bằng phát triển kinh tế. Khi nền kinh tế khởi sự nở rộ,
nhiều quan chức thấy ra cơ hội kiếm lợi chóng vánh và to tát. Việc theo đuổi tư
lợi bất kể sai trái của họ biến thành đầu máy của sự bùng phát kinh tế sau đó.
Những cơ sở độc quyền nhà nước sinh lợi nhiều nhất rơi vào tay một nhóm nhỏ
quan chức đầy thế lực.Đảng Cộng sản chỉ còn nguyên tắc duy nhất: bất cứ hành động nào
cũng có thể biện minh nếu nền chuyên chính vẫn được duy trì và của cải chia
chác với nhau nhiều hơn.
Lưu kết luận:
Tóm lại, sự chuyển biến kinh tế ở Trung Quốc
nhìn từ bên ngoài có vẻ sâu rộng, thực ra mong manh và chỉ có mặt nổi. Sự
phối hợp các yếu tố tinh thần và vật chất từng thôi thúc cuộc cải cách chính
trị vào những năm 80 – trí thức có suy nghĩ tự do, thanh niên đầy nhiệt huyết,
doanh nghiệp tư nhân chưa quên đạo lý, các nhà bất đồng chính kiến trong xã
hội, và phe cánh phóng khoáng tự do trong nội bộ Đảng – đã hoàn toàn biến mất.
Thay vào đó, chúng ta gặp thứ kế hoạch kinh tế một chiều chỉ thèm khát đuổi
theo lợi nhuận.
Một tháng sau khi viết mấy dòng này, Lưu bị bắt
ngày 8-12-2008, sau đó bị kết tội “kích động lật đổ quyền lực nhà nước” – khi
mà hoạt động của ông trước đó bao giờ cũng chỉ là phát biểu các ý kiến của
mình. Sau màn xử án dàn dựng – công chúng không được phép đến dự – ông bị kêu
án tù mười một năm vào ngày 25-12-2009 (9).
Khi ông được Nobel Hòa Bình năm
sau, nhà cầm quyền Trung Quốc đã phản ứng một cách cuồng trí: vợ, bạn bè và
những người quen biết ông đều bị bắt bớ một cách tùy tiện để bảo đảm là không
ai có thể thay mặt ông đến Oslo nhận giải. Hôm nay, vợ ông là Lưu Hà đã bị giam
giữ tại gia mà không bị kêu án. Các biện pháp đầy kịch tính ấy có một tiền lệ
lịch sử hiển nhiên: năm 1935, nhà cầm quyền Nazi cũng đã xử sự tương tự khi cầm
tù nhà bất đồng chính kiến Carl von Ossietsky. (10)
Tại buổi lễ ở Oslo, thay thế cho người được
giải vắng mặt là chiếc ghế trống. Trong vòng ít tiếng đồng hồ sau, hai chữ “ghế
trống” bị cấm tuyệt trên mạng Internet ở Trung Quốc; nếu hai chữ ấy hiện lên
bất cứ nơi đâu, cả bộ máy kiểm duyệt tự động phát khởi ngay.
Các chuyên gia ngoại quốc trong đủ loại tổ chức
tình báo cố gắng đánh giá sức mạnh tăng vọt của Trung Quốc về chính trị, kinh
tế và quân sự. Giới lãnh đạo Trung Quốc chắc có nhiều khả năng nhìn thấy rõ
quyền lực của họ. Thế thì tại sao họ lại hãi sợ đến mức ấy một thi sĩ viết bút
ký mảnh mai yếu thế, bị giam cầm trong ngục thất cách biệt với mọi người? Tại
sao chỉ nhìn thấy chiếc ghế trống ở tận đầu bên kia lục địa Âu-Á đã khiến họ
hoảng loạn lên như thế? (11)
- L.Chân Phương
..." Theo giáo trình
của Học viện Chính trị - Hành chính quốc gia Hồ Chí Minh, sự tan vỡ của phe
XHCN thế giới năm 1991 chỉ là thất bại “tạm thời”, rồi phe XHCN sẽ được khôi
phục hùng mạnh như và hơn xưa do chủ nghĩa Mác - Lênin là một học thuyết “tất
thắng”. Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng từng cao giọng thuyết giảng lập luận này
cho trường đảng La Havana vào tháng 4 năm 2012, nhưng bị phủ nhận, không một
tờ báo Cuba nào nhắc đến buổi tuyên truyền vô duyên phản hiện thực ấy; đó còn
là nguyên nhân bị Tổng thống Dilma Rousseff của Brazil lập tức đóng cửa không
tiếp, dù cho kế họach cuộc đi thăm cấp cao đã được họach định hàng tháng
trước. Ngay trước đó ông Fidel Castro đã công khai tuyên bố “mô hình Cuba
theo đuổi không còn thích hợp”. Và nay họ đang triển khai con đường hòa nhập
và hòa giải của họ, qua môi giới của Canada và Tòa Thánh Vatican, với những
bước đi riêng, nhưng chắc chắn là gọn gàng, suôn sẻ thuận lợi, không ỳ ạch,
đầy mâu thuẫn như ở Việt Nam.
Cái thuận lợi lớn của
Cuba khi hội nhập với thế giới là không có một thế lực nào ở gần ngăn cản,
kiềm chế và phá đám như Việt Nam khi đổi mới và hội nhập. "
Cuba hội nhập:ai mừng, ai lo?
Bùi Tín
Cuối
năm 2014 thêm một tin vui: sau 53 năm bị gián đoạn, quan hệ ngọai giao giữa
Hoa Kỳ và Cuba được nối lại, do thiện chí của cả 2 bên, được Tòa Thánh
Vatican làm trung gian thúc đẩy. Gián điệp bị tù lâu năm của 2 bên được trả
tự do. Hơn 50 nhà dân chủ Cuba bị tù trong danh sách yêu cầu do phía Hoa Kỳ
đưa ra cũng được trả tự do. Các sứ quán sẽ được mở lại. Du lịch sẽ được mở
ra. Quan hệ buôn bán, ngân hàng sẽ được nối lại. Tổng thống Barack Obama sẽ
thăm Cuba và Chủ tịch Raul Castro sẽ thăm Hoa Kỳ. Nước Cuba độc đảng theo học
thuyết Mác - Lênin bắt đầu hòa nhập với thế giới là một chuyển biến tích cực.
Cuba
là nhà nước cộng sản tòan trị duy nhất ở châu Mỹ, một thời từng là thành viên
duy nhất ở châu Mỹ của phe XHCN rộng lớn bao gồm các châu lục Âu, Á và Mỹ do
Liên Xô lãnh đạo. Có lúc Cuba đã gửi hơn 10 vạn quân sang một số nước châu
Phi, như Angola và Ethiopia để hòng bành trướng phe XHCN sang châu Phi.
Cuba,
tiền đồn CS ở châu Mỹ, sau khi bị mất chỗ dựa quyết định về chính trị, quân
sự, kinh tế tài chính là Liên Xô từ năm 1991, nay lâm vào cảnh mà nhà báo
Cuba José Manuel mô tả là “thảm họa rẩy chết” do bị cấm vận và cô lập kéo dài
(theo bài báo “Bước đầu tan rã của một Nhà nước tòan trị” trên tạp chí Le
Courrier International 12/2014).Trung Quốc ở quá xa, hàng hóa truyền thống
như xì gà, rượu rum không xuất được, nền du lịch đình trệ, trộm cắp lan tràn,
đồng Peso trượt giá nhanh theo đồng Rúp, thiếu thốn và nghèo đói lan tràn.
Ông Raul Castro không có con đường nào khác hơn là tìm đường hòa giải với
người láng giềng to lớn ở cạnh.Sau khi tổng thống cánh tả Hugo Chavez của
Venezuela từ trần, 2 anh em Castro mất đi người bạn hẩu cuối cùng ở châu Mỹ
mà cũng là nguồn viện trợ và cung cấp dầu giá rẻ, nên buộc lòng phải tìm con
đường hội nhập để tồn tại. Trước khi hội nhập, một lọat thay đổi về dân chủ
hóa, tự do hóa, tự do kinh doanh, tự do đi lại đã được thực thi.
Nhà
báo José Manuel cho rằng Cuba đang tất yếu thóat khỏi chế độ toàn trị để rồi
chuyển dần sang một nền dân chủ đa nguyên như mọi nước ở châu Mỹ. Với bình
thường hóa với Hoa Kỳ, tăng cường quan hệ với Canada và Liên Âu, nền kinh tế
thương mại và tài chính của Cuba sẽ khôi phục nhanh. Thế địa lý – chính trị
của Cuba có vai trò rất quyết định. Sát cạnh Hoa Kỳ, giữa vùng biển Caribê
tấp nập thông thương, có những bạn thân như Venezuela, Bolivia và Nicaragua
thuộc cánh tả, đều theo chế độ dân chủ đa nguyên đa đảng.
So
với chế độ CS toàn trị ở Việt Nam, Cuba ở vào vị thế khác hẳn, không có anh
láng giềng khổng lồ CS độc đóan và bành trướng nào nằm ngay trên đầu mình để
đe dọa, khống chế . Cuba có phong trào dân chủ kiên cường, có tầng lớp trí
thức dân chủ có truyền thống dày dạn chống độc đóan, lại có nền giáo dục khai
phóng từ tiểu học, trung học lên đại học hơn hẳn Việt Nam, lại rất tự hào có
nền y tế tiên tiến so với thế giới, vừa có lớp giáo sư bác sỹ y khoa có trình
độ cao, vừa có hệ thống y tế rộng khắp phục vụ tòan xã hội.
Đối
với Hoa Kỳ, một nước Cuba cộng sản tiền đồn của phe XHCN đồng minh của Liên
Xô sát cạnh mình mới đáng ngại, nay Liên Xô đã sụp đổ, phe XHCN đã tan biến,
Cuba không còn cái thế như trước, huống gì Cuba khốn đốn cô lập, là nước CS
’rẫy chết‘ cần cứu sống, tranh thủ để từ đó hòa nhập thuận lợi với cộng đồng
thế giới. Rõ ràng đây là bước hòa giải giữa 2 cựu thù theo chiến lược 2 bên
cùng có lợi.
Có
ai không mặn mà với sự kiện nổi bật này? Nhìn cho rộng, nhìn cho kỹ thì có 2
nước ở xa nhưng lại lo ngại trước sự kiện này. Đó là Trung Quốc và Việt nam.
Theo giáo trình của Học
viện Chính trị - Hành chính quốc gia Hồ Chí Minh, sự tan vỡ của phe XHCN thế
giới năm 1991 chỉ là thất bại “tạm thời”, rồi phe XHCN sẽ được khôi phục hùng
mạnh như và hơn xưa do chủ nghĩa Mác - Lênin là một học thuyết “tất thắng”.
Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng từng cao giọng thuyết giảng lập luận này cho
trường đảng La Havana vào tháng 4 năm 2012, nhưng bị phủ nhận, không một tờ
báo Cuba nào nhắc đến buổi tuyên truyền vô duyên phản hiện thực ấy; đó còn là
nguyên nhân bị Tổng thống Dilma Rousseff của Brazil lập tức đóng cửa không
tiếp, dù cho kế họach cuộc đi thăm cấp cao đã được họach định hàng tháng
trước. Ngay trước đó ông Fidel Castro đã công khai tuyên bố “mô hình Cuba
theo đuổi không còn thích hợp”. Và nay họ đang triển khai con đường hòa nhập
và hòa giải của họ, qua môi giới của Canada và Tòa Thánh Vatican, với những
bước đi riêng, nhưng chắc chắn là gọn gàng, suôn sẻ thuận lợi, không ỳ ạch,
đầy mâu thuẫn như ở Việt Nam.
Cái thuận lợi lớn của Cuba
khi hội nhập với thế giới là không có một thế lực nào ở gần ngăn cản, kiềm
chế và phá đám như Việt Nam khi đổi mới và hội nhập.
Ở vị trí địa lý – chính
trị giữa vùng biển Caribê, giữa châu Mỹ đầy sức sống, Cuba còn là một dân tộc
cởi mở yêu đời, nổi tiếng về nền y học tiền tiến quý trọng mạng sống của con
người. Quá trình hội nhập của Cuba chắc chắn sẽ diễn ra nhanh chóng, sâu sắc,
tòan diện, thuận lợi, bù lại cho hơn nửa thế kỷ trì trệ vừa qua.
|
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc và cho Ý kiến.