Nói tốt Kách mạng
“Mại dâm dưới chế độ
Cộng sản”
Nguyễn Tiến
Dân (Danlambao) - Những người CS các ông, quả thật là lũ bất tài, vô dụng. Làm
lãnh đạo, mà không lo được cuộc sống tối thiểu về ăn mặc, khám chữa bệnh, học
hành, công ăn việc làm cho người dân. Khiến rất nhiều cháu gái, chúng nó phải
đi bán thân (18.000 gái Việt ra nước ngoài hành nghề mại dâm mỗi năm; còn Bộ
Lao động - thương binh & Xã hội ước tính năm 2013 có 33.000 gái mại dâm,
đó là không thèm thống kê ở 2 địa bàn trọng điểm Quất Lâm, Đồ Sơn). Lẽ ra,
người phải ân hận, phải xấu hổ là các ông, là đảng CS. Đã không biết xấu hổ,
lại còn nhâng nháo lên mặt đạo đức khi ra lệnh cấm mại dâm. Để mà đổ lỗi, cho
rằng mại dâm là tàn dư của chế độ cũ (Chế độ, mà nó sụp đổ cách đây có nhõn 4
chục năm); cho rằng, các cháu phải đi bán thân, bởi chúng nó hư hỏng, lười lao
động và thích ăn chơi.
*
Kính gửi: ông Trương Tấn Sang,
Chủ tịch nước CHXHCN Việt Nam.
Tên tôi là: Nguyễn Tiến Dân.
Địa chỉ: 208 Định Công Thượng – quận Hoàng Mai
– Hà Nội.
Điện thoại: 0168-50-56-430
Như đã viết trong bức thư trước, lần này, xin
hầu chuyện ông với đề tài “Mại dâm dưới chế độ Cộng
sản”. Đề tài mà rất nhiều người đã đề cập. Tiếc thay, do không có
thực tế, nên họ chỉ đề cập được 1 cách phiến diện.
1/ Phán xét về mại
dâm, chưa có ai cho rằng nó là tốt.
Ai cũng cho nó là xấu. Bởi ít nhất, nó chà đạp lên nhân phẩm của người phụ nữ.
Tuy vậy, cũng không thể không thừa nhận: Mại dâm là 1 thực tế khách quan. Nó
hiện diện ở khắp nơi trên trái đất. Nó có từ xa xưa. Nó tồn tại đến ngày nay và
chắc chắn, nó sẽ song hành cùng nhân loại.
Đừng có mơ cấm được mại dâm. Mại dâm chỉ không
có trong xã hội nguyên thủy và trong thế giới của loài súc vật.
2/ Viết về mại dâm, không thể không nhắc đến 2 tác phẩm: Truyện Kiều của Nguyễn Du
và Tiếng hát sông Hương của Tố Hữu.
a/ Ở truyện Kiều, Nguyễn Du tố cáo chế độ
phong kiến mục nát, suy đồi. Ngay từ “thằng bán tơ” mạt hạng, cũng biết cách
câu kết với quan lại, sai nha để ngang nhiên ăn cướp của dân lành. Truyện Kiều
không nói rõ, nhưng tôi đoán (rất mong là đoán nhầm), chúng đã ném “2 cái bao
cao su đã qua sử dụng” vào nhà Vương viên ngoại, tạo cớ cho “trận cướp đẹp”.
Cướp sạch của nổi, của chìm của người ta rồi, chúng vẫn chưa thỏa mãn. Chúng
tiếp tục “huy động cả hệ thống chính trị vào cuộc”, để bắt bớ, đánh đập, tra
người, khảo của. Chung cuộc, nàng Kiều dẫu có tài sắc vẹn toàn đến đâu thì cũng
phải tự bán mình vào lầu xanh, lấy tiền mà đút lót tiếp cho lũ tham quan vô
lại. Chỉ dám mong 1 điều thật nhỏ nhoi: Của thì đã mất rồi, nhưng cha và em
được “cốt nhục vẹn tuyền”. Xét về đạo lí, sự hi sinh ấy, thật là lớn lao, thật
là cao thượng.
Cũng như nàng Kiều, từ xưa tới nay, bao cô gái
khác, khi bước chân vào chốn lầu xanh, phải đâu do họ tự nguyện. Xã hội phong
kiến vô pháp, vô luân đã dồn họ đến bước đường cùng. Thúy Kiều tuy chỉ là gái
lầu xanh. Nhưng từ đầu tới cuối tác phẩm, Nguyễn Du chưa bao giờ mạt sát, khinh
bỉ nàng. Ông mô tả nàng có tình cảnh đáng thương và có cuộc đời đáng được thông
cảm. Sống trong đống bùn, mà nhân cách vẫn tỏa sáng. Nàng không giống những kẻ
đê tiện: Tối chơi gái tràn lan, ngày vẫn lên mặt “Nghĩ mình phương diện Quốc
gia”. Sự khinh bỉ nếu có, Nguyễn Du chỉ dành cho chế độ phong kiến suy đồi. Một
cách nhìn đầy nhân văn, phải không ông?
b/ Trong truyện ngắn Chí phèo, Nam Cao mở đầu: “Một
sáng tinh sương, anh thả ống lươn nhặt được đứa bé mới đẻ xám ngắt, đùm trong
cái váy đụp vứt ở lò gạch cũ”… Cuối cùng: “Thị nhìn nhanh xuống
bụng mình, và thoáng chợt thấy một cái lò gạch cũ bỏ không, xa nhà cửa, và vắng
người lại qua…”. Nam Cao giỏi ở chỗ tuy không trực tiếp nói ra, nhưng độc
giả vẫn hiểu: “Đó là kiếp luân hồi. Chí Phèo này có chết đi, còn nhiều
thằng Chí Phèo khác đã chuẩn bị mọc lên thay thế. Đời không thể thiếu vắng Chí
Phèo”.
Với Tiếng hát sông Hương, ông Tố Hữu cũng dùng
thủ pháp tương tự. Mở đầu, hiện thực của thời Thực dân, Phong kiến: “Trên dòng
Hương Giang” là cô gái với bao nỗi nhục nhã, ê chề khi phải bán thân nuôi
miệng… Cuối cùng (nguyên văn trong tác phẩm), ông ta có cách dòng (ngầm hiểu là
đã bước sang trang, đã đến “ngày mai huy hoàng”), rồi cũng vẫn lại “Trên dòng
Hương Giang”.
Riêng về mặt này, Tố Hữu xứng đáng là bậc tiên
tri. “Ngày mai huy hoàng” đã đến, không còn cô gái kia trên sông, bởi cô đã quá
già. Thay vào đó, hằng hà sa số những cô gái trẻ khác, mọc lên thay thế. Mại
dâm đâu có mất đi trong chế độ CS. Thậm chí nó còn phát triển mạnh mẽ hơn (Khắp
hang cùng ngõ hẻm, tìm đâu cũng có), tinh vi hơn (Vì nó biết cách ứng dụng cả
công nghệ thông tin) và trắng trợn hơn (Bởi nó ngang nhiên tiếp thị ở ngay ngã
3, ngã 4 đường phố. Thậm chí hành nghề ngay tại gốc cây, sườn đồi)
3/ Thưa ông Chủ tịch, Trời sinh ra con người. Trên cơ thể mỗi con người, có nhiều bộ
phận. Mỗi bộ phận, đều có chức năng riêng. Nếu không hoạt động, chức năng ấy sẽ
bị suy thoái. Một kẻ, dẫu có mang danh Giáo sư – Tiến sĩ, nhưng đầu óc mà lười
suy nghĩ, kẻ đó tất bị lú lẫn, u mê. Mắt mà không tự nhìn đường, cứ đi theo
“định hướng” của ai đó, lâu dần sẽ bị thong manh.
Đổ băng keo vào miệng thiên hạ, sẽ khiến người
ta không nói được. Người ta không nói được, khiến ta không phải tranh biện với
ai. Không phải tranh biện với ai, lâu dần lưỡi ta sẽ cứng lại. Lúc đó, ta ăn
nói giống như 1 kẻ ngây ngô, thiểu năng về trí tuệ. “Đè đầu cưỡi cổ” thiên hạ,
những tưởng mình giỏi giang và lấy làm đắc ý. Đâu hay: Ngồi trên lưng người
khác, chân tay ta lâu ngày không phải hoạt động, cơ của nó sẽ teo đi.
Trên con tàu vũ trụ, do được điều kiện không
trọng lượng nâng đỡ, xương của phi hành gia không phải làm việc như bình
thường. Lâu dần, nó sẽ bị thoái hóa. Trở về mặt đất, cần phải có thời gian và
chế độ riêng để nó phục hồi… Khác gì những tổng công ty, những tập đoàn kinh tế
nhà nước. Chúng hoạt động, mà không dựa vào thực lực của mình. Chúng tồn tại,
dựa trên sự bú mớm vào ngân sách nhà nước. Trước sau, chúng cũng phải chết. Đó
là những sự thực hiển nhiên.
Tương tự, bộ phận sinh dục của con người, khi
già-trẻ; ốm-khỏe có tần xuất hoạt động khác nhau. Nhưng nói chung, nếu không
được “cọ sát”, dẫu có thủ dâm thì nó cũng vẫn sẽ bị suy nhược. Từ đó, u – xơ –
ung – nhọt dễ có điều kiện phát sinh. Nghiêm trọng hơn, “bí hạ (thì phải) phá
thượng”. Ối anh sẽ bị suy nhược theo nó. Đó là thường thức cơ bản của phép
dưỡng sinh.
4/ Chẳng cứ Việt Nam,
nhiều nước khác cũng muốn cấm mại dâm. Liệu họ có đạt được mục đích không? Ta hãy thử xét về mặt đạo
lí và qui luật cung – cầu:
a/ Với người đi mua dâm: Xin không nhắc đến
“một bộ phận không nhỏ” những kẻ mê tín, chỉ thích đi lùng gái trinh như Lương
Quốc Dũng. Cũng không xét đến những những bậc nam nhi, vợ con đề huề, thỉnh
thoảng vẫn thích đi ăn vụng như Nguyễn Trường Tô. Ở đây, chỉ xét những trường
hợp có nhu cầu thật sự và mong nhận được sự thông cảm của những người, mà tối
đến, vợ chồng vẫn còn được ôm nhau ngủ. Chẳng hạn: Có người, vợ chết sớm, để
lại cho mình những đứa con thơ dại, kháu khỉnh, thông minh. Tuy còn trẻ khỏe,
nhưng tình yêu mãnh liệt với người vợ, đã khiến ông ta không muốn đi bước nữa.
Ông ta ở vậy để nuôi con. Bởi, chúng là kết tinh tình yêu của họ. Thỉnh thoảng,
ông ta muốn hòa hợp âm-dương. Nhu cầu ấy có chính đáng và có nên thông cảm
không?
Tôi có quen 2 người cao tuổi. Vợ họ bị ốm liệt
giường hàng chục năm trời. Họ dịu dàng chăm sóc vợ. Không hề có một lời phàn
nàn, cáu gắt trong chừng ấy năm trời. Họ cũng chẳng ngó ngàng tới bất cứ một
người nào khác giới. Nhân cách, tình yêu của họ thật đáng ngưỡng mộ. Trên thế
gian này, hỏi có mấy người được như vậy. Đặt giả thiết: Thỉnh thoảng, họ muốn
hòa hợp âm-dương. Nhu cầu ấy có được coi là chính đáng và có nên thông cảm
không?
“Tốt mái, hại sống”, câu này ai cũng biết.
Chắc chắn, ông cũng quen nhiều bà quan chức. Họ ăn lắm, tẩm bổ nhiều, béo như
con trâu trương. Gia đình họ, nếu sống thủy chung, ông chồng “má hóp đít tóp”
là điều chẳng phải nghi ngờ. Ngược lại, có những ông chồng khỏe đến phát sợ. Có
thể “nhất dạ, ngũ giao…”. Vợ khỏe cũng chẳng chịu nổi, kể chi đến những bà hom
hem, bệnh tật. Thế nên, ngày xưa có bà phải tự nguyện “tay bưng trầu, đầu đội
lễ” đi hỏi vợ lẽ cho chồng. Mong sao có người, đêm đến nó đỡ đần cho. Nay, làm
gì có chế độ đa thê. Không đưa tiền cho người ta đi xả bớt ra, kẻ bị thiệt thòi
chính là bà vợ. Nhu cầu ấy, đành rằng là không chính đáng, nhưng có nên thông
cảm cho bà vợ của ông ấy không?
Những người nước ngoài sang công tác lâu dài ở
Việt Nam, do điều kiện, họ không thể mang vợ con theo được. Họ khỏe mạnh, họ có
tập quán thoáng đãng về tình dục. Thỉnh thoáng, họ muốn hòa hợp âm-dương. Nhu
cầu ấy có chính đáng và có nên thông cảm không?
Có người thiệt thòi toàn diện: Không bảnh
trai, văn hóa lùn, hoàn cảnh gia đình lại khó khăn. Không cô gái nào chịu lấy
anh ta làm chồng. Nhu cầu kia rõ ràng là vẫn có. Thỉnh thoáng, anh ta muốn hòa
hợp âm-dương. Nhu cầu ấy có chính đáng và có nên thông cảm không?
Có những chàng trai, do phấn đấu cho sự
nghiệp, nên họ lập gia đình muộn. Họ không muốn gạ gẫm, bồ bịch bất chính với
bạn học. Không muốn gạ gẫm, bồ bịch bất chính với “con thày-vợ bạn-gái cơ
quan”. Họ cũng không muốn “nhịn” quá lâu. Thỉnh thoáng, họ muốn hòa hợp
âm-dương. Nhu cầu ấy có chính đáng và có nên thông cảm không?
Còn nhiều và rất nhiều trường hợp khác nữa.
Nhưng sợ phải làm mất thì giờ qúy báu của ông, nên tôi không tiện kể thêm.
b/ Với người đi bán dâm:
Thưa ông, tôi có mở quán Karaoke và Xông hơi
tại 544 đường Láng – Đống đa – Hà Nội. Dĩ nhiên, trong quán của tôi không có
dịch vụ mại dâm. Do đặc thù công việc, tôi phải tiếp xúc hàng ngày với các cháu
nhân viên. Xin khẳng định với ông: Không có cháu nào cảm thấy hãnh diện, khi
phải làm cái nghề này. Phải đi làm, bởi không có con đường nào khác. Tôi kể ông
nghe một trường hợp:
Cách đây hơn chục năm, có 1 cháu đến làm việc
ở chỗ tôi. Cháu nó không đẹp, ăn mặc lại giản dị. Nhưng nhiều người thích nó.
Ai rủ đi ngủ, cháu cũng đi. Lạ nhất là: kiếm được rất nhiều tiền, nhưng cháu
không hề đua đòi, chưng diện.
Tò mò, tôi có hỏi cháu. Nó khóc, rồi dẫn tôi
về thăm nhà. Đến nơi, tôi bàng hoàng. Nhà nó nghèo. Bố mẹ đã già yếu, lại bệnh
tật. Các em đã đông, lại còn nhỏ. Nhà cửa, trước kia chỉ là mái lều tranh xiêu
vẹo. Ruộng đất không có. Là chị cả, cháu cam chịu hi sinh thân mình, để cứu cả
nhà. Cháu nghiến răng xác định: Ra Hà Nội để kiếm tiền. Bao nhiêu tiền kiếm
được, cháu đều gửi về quê. Trước hết, cho tất cả các em được đi học. Còn lại,
để bố mẹ làm ăn và xây được căn nhà cấp 4. Đối với gia đình cháu, đó là mơ ước,
tưởng như không bao giờ là hiện thực. Chuyện của cháu, chỉ bố mẹ biết. Nhưng,
khác hẳn với thái độ của những người CS các ông. Họ luôn ân hận, xót xa vì mình
không giỏi, nên con cái phải chịu khổ. Sau này, khi nhà cháu đã qua được bước
khó khăn, cháu bỏ nghề. Lập gia đinh, cháu lấy người chồng biết rõ và thông cảm
với hoàn cảnh của cháu. Về nhà chồng, cháu không có của riêng tư chìm nổi.
Trước khi ra đi, cháu nó khóc và nói với tôi: “Con xin vĩnh biệt bố”. Tôi hiểu,
mình không được phép khuấy động cuộc sống riêng tư của cháu và sẽ tốt hơn, nếu
để quá khứ đau buồn, nó chìm vào quên lãng.
Ông ơi, nhân cách của những CON NGƯỜI ấy, có
xứng đáng được ta tôn trọng? Thúy Kiều có vĩ đại bằng cháu không? Đứng trước
cháu, tôi có cảm giác, mình bị lùn đi. Còn ông, ông thấy thế nào?
5/ Bây giờ, với tư
cách là người đứng đầu đất nước, xin ông trả lời công khai cho người dân chúng
tôi: Các ông luôn gào
thét, đòi để “đảng CS được lãnh đạo toàn diện và tuyệt đối” xã hội Việt Nam.
Các ông lãnh đạo kiểu gì, mà bao nhiêu nam thanh, nữ tú của chúng ta thất
nghiệp. Họ không thể kiếm tiền, để nuôi sống được chính bản thân mình. Nói chi
đến gia đình. Không có tiền, đói các ông có cho họ ăn không? Không có tiền, con
cái của họ có được các ông cho đi học không? Không có tiền, ốm đau các ông có
cho họ được đến bệnh viện không? Không có tiền, lại thất học và vô nghề nghiệp,
các ông có bố trí được công ăn việc làm cho họ không?...
Tất cả các câu hỏi trên, đều có chung câu trả
lời. Đó là “Không”. Là người Việt, ông Chủ tịch không thể không biết câu này
“Bụng đói, đầu gối phải bò”. Đường cùng, các cháu đành mang cái “vốn tự có” ra
mà kiếm ăn. Không sung sướng gì đâu, nhục nhã lắm, ông ạ.
Những người CS các ông, quả thật là lũ bất
tài, vô dụng. Làm lãnh đạo, mà không lo được cuộc sống tối thiểu về ăn mặc,
khám chữa bệnh, học hành, công ăn việc làm cho người dân. Khiến rất nhiều cháu
gái, chúng nó phải đi bán thân (18.000 gái Việt ra nước ngoài hành nghề mại dâm
mỗi năm; còn Bộ Lao động - thương binh & Xã hội ước tính năm 2013 có 33.000
gái mại dâm, đó là không thèm thống kê ở 2 địa bàn trọng điểm Quất Lâm, Đồ
Sơn). Lẽ ra, người phải ân hận, phải xấu hổ là các ông, là đảng CS. Đã không
biết xấu hổ, lại còn nhâng nháo lên mặt đạo đức khi ra lệnh cấm mại dâm. Để mà
đổ lỗi, cho rằng mại dâm là tàn dư của chế độ cũ (Chế độ, mà nó sụp đổ cách đây
có nhõn 4 chục năm); cho rằng, các cháu phải đi bán thân, bởi chúng nó hư hỏng,
lười lao động và thích ăn chơi. Ông Chủ tịch và các quí bà to mồm, ăn no, rửng
mỡ ở hội Phụ nữ VN, ở bộ Lao động – Thương binh và Xã hội có hình dung ra kịch
bản này không: Khi các ông cấm riết, các cháu làm nghề mại dâm trên toàn quốc,
chúng nó kéo về trụ sở hội Phụ nữ và trương biểu ngữ: “Nhiệt liệt hoan nghênh
nhà nước cấm mại dâm (chúng nó hoan nghênh thật lòng đấy, ông ạ) – Xin hãy bố
trí công ăn việc làm cho chúng tôi – Nếu không được, hãy nuôi chúng tôi – Nếu
không nuôi được chúng tôi, hoặc mặc kệ để chúng tôi đi bán dâm; hoặc các ông,
các bà hãy từ chức đi, để chúng tôi bầu những người có tài, có đức lên làm thay
– Họ sẽ lo cho chúng tôi”. Lúc đó, các ông, các bà sẽ “xử lý” như thế nào?
6/ Ông ạ, đã có ai nói
với ông về những sự thật này chưa:
Nhiều phụ nữ, trẻ em Việt ở độ tuổi vị thành
niên, bị gạ gẫm, rồi bị đem bán vào các động mãi dâm ở Campuchia, ở Ma Cau...?
Nhiều phụ nữ Việt bị bắt cởi trần truồng, cho mấy thằng Đại Hàn, Trung Quốc,
Đài Loan ngắm nhìn, sờ mó để tuyển… “vợ”? Có phụ nữ Việt bị đặt trong lồng kính
để bán đấu giá tại Mã Lai; bị rao bán công khai trên bích chương tại Đại Hàn?
Nhiều phụ nữ lấy chồng Hàn Quốc, Đài Loan đã bị đánh đập, bị hành hạ, bị giết.
Nhưng, tỉ lệ này còn thấp và ít rủi ro hơn so với lấy chồng Trung Quốc. Tình
trạng lấy chồng Trung Quốc, sau đó bị ngược đãi, bị làm vợ tập thể, bị sang tay
và vứt ra đường khá phổ biến.
Cuối năm 2013, ba cô dâu Việt Nam là Tô Thị
Hà, Trịnh Thị Hoa, Mai Thị Sư được điều trị tại Bệnh viện thần kinh thành phố
Phúc Châu, tỉnh Kiến Phúc (chắc là Phúc Kiến) – Trung Quốc. Cả ba người đều là
nạn nhân của lấy chồng Trung Quốc. Họ bị đày đọa nhiều năm, cho đến khi thân
tàn thì bị đuổi ra khỏi nhà… Có nhiều trường hợp bị đẩy vào động mại dâm, bị
khai thác như súc vật cho đến khi bệnh tật, bị chết hoặc điên dại. Báo Dân trí
ngày 18/01/2014 đưa tin: “Sự sỉ nhục nhìn từ những cô dâu bị giết”.
Nhân phẩm người phụ nữ Việt xuống cấp. Họ chỉ
như một món hàng, bị bọn ngoại quốc, công khai giày vò, làm nhục. Tại ai? Đó
không phải là quốc nhục, thì đối với những người CS, cái gì đáng bị gọi là quốc
nhục? Trước thực trạng ấy, với tư cách là nguyên thủ Quốc gia, ông có thấy nhục
nhã và xấu hổ không?
Ra ngoài đường thì so vai, rụt cổ, im thin
thít, chẳng dám ho he - thể hiện sự hèn hạ vô cùng. Về đến nhà, múa gậy vườn
hoang, tỏ rõ bản lĩnh anh hùng nơi xó bếp. Thần dân trông thấy, họ khinh bỉ mãi
không thôi. Đó là nói về tư cách của lũ đê tiện, “khôn nhà dại chợ”.
7/ Cứ coi các cháu
phải đi bán dâm, chỉ là đồ chơi trong tay những thằng đàn ông. Xin hỏi ông:
Làm đồ chơi trong tay con trai Việt và làm đồ
chơi trong tay bọn đàn ông ngoại quốc, đằng nào đỡ nhục nhã hơn? Không dám mơ
có lầu son, gác tía để hành nghề như nàng Kiều. Làm đồ chơi trong nhà nghỉ kín
đáo và ngồi vạ vật bên đường, đằng nào làm cho nhà nước đỡ xấu mặt hơn?
Không thể cấm được mại dâm. Vậy, hợp pháp hóa
mại dâm + chăm sóc sức khỏe cho các cháu và để mại dâm lén lút, tự phát nguy cơ
truyền nhiễm bệnh tật cao, đằng nào nhân đạo hơn?
8/ Tiếp xúc với những
thứ chướng tai, gai mắt nơi nhà hàng, tôi không hề thích.Chính vì vậy, tôi và gia đình đầu tư vào làm thủy lợi, vào trồng
trọt, vào chăn nuôi. Ai ngờ, tôi bị chính quyền CS đủ cả 4 cấp: Xã – Huyện –
Thành phố - Trung ương câu kết với nhau lừa đảo, cướp đoạt trắng tay hơn chục
tỉ VND. Mĩ miều, thì nói là “cả hệ thống chính trị” nhà các ông. Còn dân gian,
đơn giản hơn nhiều. Chúng tôi nói rằng: “cả lò cả ổ” nhà các ông là 1 lũ khốn
nạn, một lũ cướp ngày. Ông Chủ tịch có cách gọi nào khác, “đẹp” hơn để thay thế
không?
9/ Thưa ông Chủ tịch,
sau khi đọc những loạt bài của tôi, có 1 bác nào đó quan tâm, gọi điện hỏi tôi
có bị cơ quan an ninh làm khó dễ gì không?
Câu trả lời là chưa. Cứ như thể, chưa bao giờ
có những bài như thế. Lí do thật đơn giản. Đơn từ đòi tiền, tôi gửi các ông
nhiều lần, nhiều cấp trong hơn chục năm rồi. Nhưng, chính quyền CS của các ông
vẫn giả câm, giả điếc. Để tránh tiếp xúc, các ông học những con chuột cống,
chui sâu vào trong hang. Bị hun bao nhiêu là khói, nhưng với bản lĩnh cao
cường, các ông vẫn chưa chịu chui ra. Bởi, chui ra tiếp xúc là phải nói đến
chuyện trả tiền. Đối với các ông, thà bị nghe chửi, thà bị người khác hạ nhục,
thậm chí bị chết vì ngạt khói, còn hơn là phải trả lại những đồng tiền ăn cướp.
Đây cũng là nét “đặc thù” rất riêng về Nhân
quyền của chính quyền CS Việt Nam.
Tôi tin lần này, lượng khói mà tôi quạt vào
hang vẫn chưa đủ “đô”, nên các ông chưa chịu chui ra đâu. Các ông vẫn coi như
không có nó và hiển nhiên, các ông sẽ không sờ mó đến tôi cũng như cửa hàng của
tôi. Về việc này, xin cảm ơn ông Chủ tịch trước. Nhưng, những lần sau, lượng
khói sẽ tăng lên. Không chịu được thì hãy bò ra. Đừng cố thủ. Chết, uổng.
Lần sau, xin hầu chuyện ông Chủ tịch với đề
tài “Dưới giác độ của nền văn minh Trung hoa cổ đại: Chủ nghĩa CS ở Việt Nam,
những bất cập và sự sụp đổ tất yếu của nó”. Đề tài này, cũng không đến nỗi khô
khan lắm đâu. Nội dung của nó, tuy hơi dài, nhưng “Cơm ngon, (thì hãy) ăn làm
nhiều bữa”. Lo gì. Ông có muốn nghe không? Có muốn cử những tay lí luận hàng
đầu của đảng CS vào tranh biện công khai và thẳng thắn không? Xin ông: Chớ có
cho đội ngũ Dư luận viên dốt nát cộng với mớ lí luận cùn nhập cuộc và nhớ đừng
có dùng bạo lực như lũ khùng điên. Bọn chúng, khi đuối lí, chỉ có mỗi một cách,
đó là giơ nắm đấm lên. Đừng học lũ mất dạy đó, ông ạ.
Chào ông.
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc và cho Ý kiến.