Làm thế nào
để VN đuổi kịp các nước Asian-6?
Sự mua quan
bán chức trong giới lãnh đạo Đảng!.wmv
|
|||||||
|
|
|
|
|
|
||
Preview by Yahoo
|
|||||||
|
|||||||
Anh
Vũ, thông tín viên RFA
2015-02-21
2015-02-21
- In
trang này
- Chia
sẻ
- Ý kiến của Bạn
- Email
Ảnh minh họa chụp tại trung tâm thành phố Hà Nội hôm 17/02/2015.
AFP PHOTO / HOANG DINH
Nam
Nguy
cơ tụt hậu?
Mùa xuân đến với nhiều
tín hiệu tốt lành, tuy vậy nền kinh tế của đất nước vẫn không phát huy hết khả
năng để phát triển mạnh mẽ ở mức có thể, ngược lại đang còn bị tụt hậu khá xa
so với các nước láng giềng. Điều gì đã cản trở và cần phải làm thế nào để VN có
thể đuổi kịp các nước Asian-6?
Khoảng cách về phát
triển giữa VN với Asean-6 ngày càng tăng, trong lúc so với các nước Asean-4 thì
ngày càng thu hẹp. Điều này cho thấy VN đang đứng trước nguy cơ tụt hậu.
Hiện tại, VN đang đứng
sau 6 nước Asean tức là xếp thứ 7, sau các quốc gia như Singapore, Malaysia,
Thái Lan, Indonesia, Philippines, Brunei và chỉ đứng trên Myanmar, Lào,
Campuchia.
Trong một phiên họp
của Chính phủ gần đây, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã đặt câu hỏi: "Sao lại cứ phải đứng sau 6 nước Asean?
Chúng ta có đuổi kịp được Asean-6 không? Không có lý do gì chúng ta không cải
thiện được để bằng Asean-6.”
Cái thứ nhất là phải
triệt để xóa bỏ đường lối sai lầm của Đảng CSVN là: KT Nhà nước giữ vai trò chủ
đạo. Trên cơ sở đó có thể vạch ra các chính sách kinh tế thúc đẩy cho sự phát
triển của khu vực KT Tư nhân trong nước và tạo điều kiện cho chúng hoạt động
ngang ngửa, sòng phẳng và bình đẳng với các thành phần KT khác.
-TS Nguyễn Quang A
-TS Nguyễn Quang A
Điều gì đã cản trở sự
phát triển của dân tộc, để đến hôm nay khiến người đứng đầu Chính phủ phải đặt
câu hỏi trên?
Nói về những hạn chế
được cho là cơ bản nhất đã khiến cho kinh tế VN không phát huy hết khả năng, để
phát triển mạnh mẽ ở mức có thể.
Chuyên gia KT Bùi Kiến
Thành, trong một lần trao đổi với RFA gần đây thấy rằng, tư duy lãnh đạo là
nguyên nhân dẫn tới kinh tế VN trì trệ không phát triển được, theo ông lãnh đạo
VN cần phải thay đổi tư duy một cách tích cực, nếu không muốn đất nước tụt hậu
so với khu vực và thế giới. Ông nói:
“Bây giờ các vị lãnh
đạo đi ra nước ngoài cũng vẫn nói Việt Nam là một nền kinh tế thị trường,
yêu cầu Mỹ yêu cầu Châu Âu và khắp mọi nơi mà các vị đến, yêu cầu công nhận
chúng tôi là nền kinh tế thị trường. Như vậy rõ ràng chúng ta muốn hội nhập vào
nền kinh tế thị trường của thế giới. Nhưng mà tiếp theo câu đó nó có sự không
ăn khớp, tức là doanh nghiệp nhà nước đóng vai trò chủ đạo. Vấn đề này tư duy
chưa rõ ràng, doanh nghiệp nhà nước đóng vai trò chủ đạo thì làm gì có nền kinh
tế thị trường được nữa?”
Nền kinh tế thị trường
gắn với định hướng XHCN là biểu hiện sự ôm đồm không cần thiết của nhà nước.
Đây là cái cần phải xóa bỏ ngay lập tức để tạo điều kiện cho nền KT của VN có
thể cất cánh. TS. Nguyễn Quang A nhấn mạnh:
Ảnh minh họa chụp tại
ngoại thành Hà Nội hôm 28/01/2015. AFP PHOTO / HOANG DINH Nam.
“Cái thứ nhất là phải
triệt để xóa bỏ đường lối sai lầm của Đảng CSVN là: KT Nhà nước giữ vai trò chủ
đạo. Trên cơ sở đó có thể vạch ra các chính sách kinh tế thúc đẩy cho sự phát
triển của khu vực KT Tư nhân trong nước và tạo điều kiện cho chúng hoạt động
ngang ngửa, sòng phẳng và bình đẳng với các thành phần KT khác. Chỉ có trên cơ
sở đó thì nền KT của VN mới phát triển một cách bền vững.”
Những khó khăn đang
phải đối mặt khiến Việt Nam ngày càng tỏ ra "hụt hơi" trong việc bắt
kịp tốc độ phát triển của các nước trong khu vực, đặc biệt là Asean-6. Tuy
nhiên, theo các chuyên gia cho biết nếu nỗ lực và có chính sách đúng, kinh tế
Việt Nam vẫn chưa hết hy vọng sẽ cất cánh.
Theo Phòng Thương mại
và Công nghiệp Việt Nam (VCCI), TS. Bùi Tất Thắng, Viện trưởng Viện Chiến lược
phát triển cho rằng: “Các phân tích kinh tế gần đây cho thấy, Việt Nam
hoàn toàn có thể đạt được thành công như những nền kinh tế trong khu vực đã
biến thành các nước công nghiệp mới - (NICs) một khi xây dựng được một thể chế
hỗ trợ phát triển. Một trong những cơ sở tiền đề ấy là kinh tế Việt Nam vẫn có
tiềm năng phát triển lớn”.
Trách nhiệm thuộc về
ai?
Trả lời câu hỏi cần
phải có các giải pháp quan trọng nào để tạo ra sự bứt phá của kinh tế VN để
đuổi kịp các nước Asean–6 trong thời gian tới?
Trên thực tế Nhà nước
vẫn có vai trò can thiệp trực tiếp quá lớn vào nền kinh tế, với tư cách là chủ
đầu tư công và chủ sở hữu doanh nghiệp, trong khi Nhà nước lại chưa thực hiện
tốt các chức năng quản lý và điều tiết vĩ mô trong nền kinh tế. Đây là một
trong những điểm nghẽn đang làm thui chột tinh thần kinh doanh của không ít
người dân. TS. Võ Đại Lược Viện Kinh tế và Chính trị thế giới nhận định:
“Cái gì thuộc quyền
nhà nước quyết thì nhà nước quyết và cái đó có thể có tính pháp lệnh, còn cái
gì thuộc về thị trường thì nhà nước không nên quyết, mà để thị trường định. Do
vậy dù ông quyết thông qua các cái tín hiệu của thị trường, nếu can thiệp quá
mạnh các tín hiệu của thị trường thì anh sẽ làm thị trường méo mó. Và do thế nó
làm cho nên kinh tế phát triển kém hiệu quả.”
Cái gì thuộc quyền nhà
nước quyết thì nhà nước quyết và cái đó có thể có tính pháp lệnh, còn cái gì
thuộc về thị trường thì nhà nước không nên quyết, mà để thị trường định.
-TS Võ Đại Lược
-TS Võ Đại Lược
Theo TS. Trần Đình
Thiên, Viện trưởng Viện Kinh tế VN cho biết: VN có đủ các điều kiện cần để thực
hiện "cú nhảy vọt lịch sử" để rút ngắn khoảng cách phát triển, tiến
kịp thế giới và Asean - 6. Cần định rõ lộ trình tận dụng thời cơ để tiến vượt
bằng lộ trình công nghiệp hóa đến năm 2020 gồm 2 bước. Bước 1 ráo riết chuẩn bị
các điều kiện và năng lực, chuẩn bị điều kiện cất cánh. Bước 2 bùng nổ phát
triển, cất cánh và tăng tốc. Ông nói:
“Nếu chúng ta tạo ra
sự ổn định, tạo ra niềm tin của các nhà đầu tư trong thị trường, thì có khi đặt
mục tiêu tăng trưởng thấp nhưng tăng trưởng thực vẫn cứ cao, vì các nhà đầu tư
tin cậy. Nhà nước định hướng, nhưng nhà nước có thể tác động đến bằng cách tạo
ra các công cụ khuyến khích hay là kiềm chế để cho các nhà đầu tư hành động làm
sao nó gần nhất với định hướng của mình.”
Chỉ có xây dựng khu
vực doanh nghiệp tư nhân, doanh nghiệp nhỏ và vừa của VN lớn mạnh cả về số
lượng và chất lượng và bất cứ nhà nước nào cũng phải can thiệp vào thị trường
bằng chính sách của mình. Do vậy, đừng lo ngại việc Nhà nước không kiểm soát
được khu vực KT Tư nhân. TS. Nguyễn Quang A khẳng định:
“Nền Kinh tế thuộc sở
hữu tư nhân phải đóng vai trò trung tâm, dẫn dắt và vai trò chủ đạo trong nền
kinh tế. Chỉ có nền kinh tế tư nhân nó mới có những động lực để thúc đẩy nền
kinh tế chung phát triển. Kinh tế Nhà nước không thể giữ vai trò chủ đạo trong
một nền kinh tế được, nó chỉ giữ một vai trò có tính chất phù trợ nào đấy mà
thôi. Tôi nghĩ biện pháp quan trọng nhất là phải xóa bỏ tất cả những cái ưu ái,
trước hết là các ưu ái đối với DN Nhà nước, thậm chí cả những ưu ái đối với DN
Đầu tư nước ngoài. Tôi không nghĩ các DN Tư nhân cần có sự hướng dẫn hay hỗ trợ
của Nhà nước, tôi tin họ sẽ tự lo lấy của họ. Song cái quan trọng là phải để
cho nó có một môi trường thông thoáng và không bị ai chèn ép.”
Nếu nhìn sang các nước
láng giềng thì thấy thiên hạ đã đi nhanh hơn VN rất nhiều, lẽ dĩ nhiên nếu
không tiến theo kịp thì lập tức VN sẽ tụt hậu và bị họ bỏ rơi. Trong lúc VN, là
một đất nước có vị trí địa lý chiến lược quan trọng, tài nguyên thiên nhiên
giàu có, con người cần cù và chịu khó. Vậy tại sao đất nước vẫn cứ tụt hậu,
chậm phát triển? Trách nhiệm này thuộc về ai?
Làm gì mà kêu Dân phải mừng đảng?
Le Nguyen (Danlambao) - Theo thói thường, Tết mang ý nghĩa xua đuổi xui rủi, đen
đủi năm cũ để chào đón may mắn năm mới vào nhà và Tết đến không ai muốn nghĩ về
điều xấu, không muốn nhắc đến chuyện buồn của năm cùng tháng tận vừa qua mà
luôn nghĩ đến điềm tốt, niềm vui để trọn năm được hưởng vạn sự may mắn, tốt
lành. Thế nhưng đất nước sau bốn mươi năm “thống nhất” với gần ba mươi năm đảng
lãnh đạo “đổi mới” thực hiện kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa,
đảng chẳng để dấu ấn gì trong lòng đại bộ phận nhân dân Việt Nam.
Thống nhất đất nước và đổi mới, có ấn tượng
chăng là sự hoán đổi vị trí cán bộ đảng viên cộng sản từ thành phần bần cố nông
“chuyên chính vô sản” trở thành tư bản bóc lột, dã man hơn tư bản thời hoang
dã! Có lẽ không ai là không thấy xuân về Tết đến sau bốn mươi năm độc quyền
lãnh đạo đất nước, nó đã sản sinh ra một bộ phận không nhỏ thuộc thành phần lao
động nghèo gồm các ông già, bà lão lượm ve chai, nhặt đồ phế thải làm kế mưu
sinh ngày càng nhiều hơn và lực lượng hùng hậu các em bé đông nhất thế giới bán
vé số dạo, được ông lãnh đạo cấp bộ ca ngợi là ngành nghề “có thu nhập cao”
lang thang trên khắp nẻo đường đất nước. Thành phần lao động nghèo đặc biệt này
chỉ ngửi được “không khí” Tết chứ không hưởng được mùi vị Tết và không ai là
không thấy!
Hầu như không người dân nào được biết lợi
nhuận “xổ số kiến thiết quốc gia”của cái ngành thu nhập cao ấy vào túi ai? Lợi
nhuận của nó có được sử dụng tái đầu tư vào chính sách công cộng, vào mục tiêu
an sinh xã hội không?
Đó chỉ là số nhỏ trong số lớn hoạt cảnh xã
hội, vấn nạn quốc gia nổi cộm, bên cạnh tệ nạn xã hội dày đặc mà những người
lương thiện có lương tâm không ai không cảm thấy bất bình, phẫn nộ với sự độc
quyền lãnh đạo của đảng CSVN gây ra. Phẫn nộ của người dân còn nhân lên gấp bội
khi tết đến xuân về nhìn thấy cung cách các quan to, quan bé chào Xuân đón Tết
với chậu hoa cây cảnh tiền trăm triệu, tiền tỷ “bên cạnh” các khẩu hiệu đỏ rực
trời “mừng đảng, mừng xuân...” trước các cơ quan đảng, nhà nước, trên các con
đường từ thành thị đến thôn quê, trong lúc người dân nghèo lang thang hè phố,
không nơi nương tựa, thiếu vắng mùa xuân trong cuộc đời thực và đảng có xứng
đáng được treo khẩu hiệu đỏ rợp trời, mừng đảng trước cả mừng xuân, mừng đất
nước?
Bốn mươi năm, kể từ năm 1975 được gọi là “giải
phóng, thống nhất đất nước”, với hơn một phần tư thế kỷ hệ thống nhà nước xã
hội chủ nghĩa sụp đổ, cũng là lúc đảng CSVN hô hào đổi mới theo kinh tế thị
trường định hướng xã hội chủ nghĩa. Đến hôm nay đa phần người dân có điều kiện
tiếp cận thông tin, có đầu óc quan sát, biết phân tích đều thấy “thành quả” của
đảng CSVN đạt được khá khiêm nhường, không đáng kể so với hậu quả của nó gây ra
cho đất nước, dân tộc Việt Nam.
Năm mới, Tết đến kể lể chuyện buồn, chuyện
phẫn nộ là điều không nên nghĩ tới nhưng đất nước này do đảng cộng sản độc
quyền lãnh đạo có gì vui, có gì phấn khởi, hy vọng ở tương lai để không nhắc
đến chuyện buồn, chuyện phẫn nộ với hậu quả nghiêm trọng do đảng CSVN để lại,
gây ra trong quá khứ và ngay cả trong đời sống trước mắt hằng ngày, chỉ có
người mù mới không thấy không biết. Thế mà các cán bộ tuyên giáo, các ông lãnh
đạo đảng vẫn ca ngợi “thành quả” phồn vinh, hào nhoáng giả tạo, để tiếp tục lừa
bịp nhân dân như đảng CSVN đã có hơn tám mươi năm lừa gạt dân tộc Việt Nam.
Không nhắc chuyện quá khứ, chỉ nhìn vào hiện
tại, là người dân Việt Nam có vui được không khi nền tảng sống, tiêu chuẩn sống
của đại bộ nhân dân Việt Nam ngày càng xuống cấp so với chính bản thân chế độ
xã hội chủ nghĩa Việt Nam và ngay cả so với các nước đàn em Miên, Lào - chứ
không so sánh với các nước không theo xã hội chủ nghĩa trong khu vực và càng
không thể sánh được với các nước có truyền thống dân chủ lâu đời ở Á, Âu, Mỹ
Châu.
Cụ thể của các phương diện cốt lõi liên quan
đến an sinh xã hội, đến nền tảng sống, tiêu chuẩn sống của người dân là luật
pháp, giáo dục, y tế, giao thông, nhân dụng... đều có vấn đề phản cảm do đảng
độc quyền lãnh đạo gây bức xúc, phẫn nộ trong lòng nhân dân.
Về luật pháp từ xa xưa đã có các lãnh đạo cộng
sản nói ra ngoài cửa miệng “luật là tao, tao là luật” cho đến ngày nay bản
chất, tư duy về luật pháp của cộng sản chỉ tiến đến cấp độ luật pháp, là chế độ
có một rừng luật nhưng chỉ có mỗi luật rừng được sử dụng trong hệ thống luật
pháp cộng sản. Với tư duy luật pháp như thế, theo công bố của bộ tư pháp xã hội
chủ nghĩa Việt Nam, là mỗi năm có hằng vạn văn bản vi phạm quy phạm pháp luật,
có nghĩa là vi hiến trái luật được vô tư ban hành.
Với nền tư pháp như thế, chưa kể đến mặt trái
tiêu cực làm méo mó công lý nên khắp cả nước khiến nhân dân mất niềm tin vào
luật pháp của chế độ và đã có nhiều vụ việc người dân đứng lên tự xử như: việc
người dân đưa quan tài xuống đường đòi thực thi công lý ở Bắc Giang, Vĩnh
Phúc...; việc người dân nổi loạn vì có thân nhân tử vong trong các bệnh viện do
có dấu hiệu tắc trách của y, bác sĩ ở nhiều bệnh viện khắp cả nước; việc dân
làng tự xử trộm chó ở một số nơi của các tỉnh phía bắc...
Về giáo dục, không kể việc tiêu cực thầy gạ
tình trò đổi lấy điểm, thầy làm môi giới, dẫn mối cho trò bán dâm... việc mua
bán bằng cấp, học giả bằng thật, ngay cả học thật bằng thật cũng không phản ảnh
đúng năng lực, trình độ của người được cấp bằng. Xấu hổ hơn cả là bằng cấp của
nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam cấp phát không được quốc tế công nhận
và cả bằng “lái xe” cũng có nhiều nước không công nhận, buộc phải thi lại!
Ngoài ra nhân cách, đạo đức, kiến thức phổ
thông, viết sai lỗi chính tả... của học sinh, sinh viên Việt Nam là điều đáng
báo động và những học sinh, sinh viên nổi trội được ghi nhận, đều vượt ra ngoài
hệ thống giáo dục, đào tạo của nhà trường xã hội chủ nghĩa. Đáng xấu hổ hơn nữa
cho Việt Nam, là “cường quốc” sản sinh bằng cấp, khoa bảng “giáo sư, tiến sĩ ”
nhưng mang thân phận “nhược tiểu” về phát minh, sáng chế trong thực tiễn khoa
học kỹ thuật phải nhờ đến các “lão nông” phát minh, sáng chế để tham dự lễ phát
bằng!
Về y tế thiếu nhà thương, giường bệnh, dụng cụ
y khoa... thiếu y tá, bác sĩ, chuyên viên tay nghề với trách nhiệm, chuẩn y đức
“lương y như từ mẫu” không tồn tại nên đã có nhiều vụ việc tắc trách, tay nghề
kém định bệnh sai, tiêm chủng ngừa cho trẻ em không đúng quy cách an toàn gây
chết người khiến người dân bức xúc nổi điên đuổi đánh y, bác sĩ đập phá bệnh
viện xảy ra khá đều đặn ở nhiều tỉnh thành từ Bắc chí Nam.
Thế nhưng người đứng đầu ngành y tế là bộ
trưởng không có chiến lược, tầm nhìn lãnh đạo chuyên môn để cải thiện những sai
phạm, yếu kém của ngành y tế lại can dự vào những vụ việc “ruồi bu” không liên
quan gì đến chuyên môn như: dẫn đầu phái đoàn y tế hùng hậu đi cắt băng khánh
thành nghĩa trang liệt sĩ quốc gia Trường Sơn; trang bị tủ thuốc cho ngư dân
bám biển, đánh bắt xa bờ... và diễn giải những sai phạm trong chuẩn đoán gây
chết người là chuyện “tai nạn” bình thường trong tiến trình điều trị?
Về giao thông, dù người đứng đầu đương nhiệm
đã có những cải cách, xử lý công việc khá cứng rắn mang dấu ấn cá nhân so với
các lãnh đạo tiền nhiệm và đã có một số thay đổi tích cực nhưng việc xây dựng
hạ tầng giao thông, bảo đảm an toàn giao thông, không tắc nghẽn giao thông, vẫn
còn nhiều bất cập không thể khắc phục....
Phải biết rằng, vấn nạn giao thông không phải
là công việc của cá nhân mà cần phải có sự phối hợp liên ngành gồm nhiều cơ
quan, ban ngành tham gia giải quyết và những việc bộ trưởng giao thông tuyên bố
lẫn hành động được các cơ quan truyền thông lề đảng ca ngợi chỉ mang tính hình
thức đối phó chứ không đi vào chiều sâu chiến lực để đẩy lùi tiêu cực trong
giao thông.
Để giải quyết vấn nạn giao thông ngoài việc mở
mang, nới rộng đường, làm đường mới, làm biển báo, đèn báo hướng dẫn giao
thông, quản lý chặt chẽ nạn mua bán bằng lái xe, việc đăng kiểm xe... còn liên
quan đến nhiều bộ ngành tưởng như không ảnh hưởng gì đế giao thông như việc quy
hoạch khu gia cư hay cảnh sát giao thông chặn xe thu tiền “mãi lộ” cũng là một
bài tính cần phải tính toán diệt trừ để tránh nạn ùn tắc giao thông, phát sinh
tai nạn giao thông.
Việc cảnh sát giao thông chặn xe thu tiền mãi
lộ, coi khinh luật pháp khi người bị phạt hỏi “tôi bị lỗi gì?” thì được những
kẻ nhân danh thi hành công vụ trả lời mang tính đe dọa, thách thức với những
câu như: “ mày muốn mấy lỗi...tao thách mày thưa đó... muốn đi thưa hả?... tao
chỉ chỗ cho thưa...”
Về nhân dụng có nhiều yếu kém phí phạm, lãng
phí biết bao tài, nhân, vật lực trong chính sách đào tạo. Cụ thể có những ngành
nghề cần cho nhu cầu phát triển kinh tế, xã hội thì lại thiếu trầm trọng như
các chuyên viên chăm sóc sức khỏe, bảo vệ sức khỏe gồm y tá, y sĩ, bác sĩ...
vừa thiếu, vừa đào tạo cẩu thả cho có chứ không đủ năng lực phục vụ bệnh nhân
và có những ngành nghề như sư phạm, kế toán... tốt nghiệp trung cấp, cao đẳng,
đại học không có việc làm, phải làm những công việc trái ngành, thậm chí phải
tìm việc trong các công ty may mặc, giày da... không dính dáng đến công việc đã
được đào tạo.
Chưa kể đến chính sách nhân dụng thiếu trí
tuệ đã sử dụng đội ngũ trí thức khoa bảng xã nghĩa hữu danh vô thực, có bằng
cấp không thực tài lãnh đạo, đảng, nhà nước và nắm giữ chức vụ then chốt trong
nhiệm vụ xây dựng, phát triển đất nước. Trong khi đó không ít nhân tài trí thức
có tâm có tầm có thực tài bị loại lẫn không được sử dụng trong các nhiệm vụ
chính trị, hoạch định chiến lược xây dựng, phát triển đất nước.
Thế cho nên qua thời gian dài đảng cộng sản
độc quyền lãnh đạo người dân phải chịu nghe nhiều câu phát ngôn khá hài hước,
cười ra nước mắt của các giáo sư tiến sĩ, bác sĩ tiến sĩ... lãnh đạo đảng, nhà
nước CSVN nói như những câu dưới đây:
“...Đến Đường Tăng đi
lấy kinh cũng phải hối lộ. Bước chân sang nước phật đã phải hối lộ… Cho nên
chúng ta phải xem xét, bĩnh tĩnh, tỉnh táo, sáng suốt…”(Nguyễn Phú Trọng tổng bí thư đảng CSVN.)
“...Quy hoạch thủy
điện mang tính đặc thù… Đây là của cả nước chứ không riêng của Chính phủ, hay
của Bộ Công thương...” (Vũ
Huy Hoàng bộ trưởng công thương.)
“...Sẽ không có bao
che, mà công khai, minh bạch nguyên nhân. Trách nhiệm của ai sẽ xử lý người đó.
Lỗi của vắc xin sẽ xử vắc xin, lỗi do người tiêm, xử người tiêm, lỗi do kỹ
thuật xử lý kỹ thuật…” (Nguyễn
Thị Kim Tiến bộ trưởng y tế.)
“...Cơ quan điều tra
Việt Nam được coi là một trong những cơ quan giỏi nhất thế giới. Quá trình điều
tra của Việt Nam rất nhanh. Khóa trước chúng tôi làm việc với FBI 1 tuần, thấy
án an ninh quốc gia, giết người cướp của của ta rất giỏi, vì công cuộc phòng
chống tội phạm của ta dựa vào nhân dân...” (Nguyễn Đình Quyền, phó ủy ban tư pháp của quốc hội.)
Nhìn hậu quả nghiêm trọng khó khắc phục của
bốn mươi năm giải phóng, thống nhất đất nước cũng như qua các câu phát ngôn đậm
chất diễn viên hài của các lãnh dạo CSVN và thấy thông báo chương trình dày đặc
của đảng:
“...Năm 2015 đất nước
ta diễn ra nhiều sự kiện chính trị quan trọng: Kỷ niệm 85 năm ngày thành lập
đảng CSVN; 70 năm Ngày thành lập nước; 40 năm Ngày giải phóng hoàn toàn miền
Nam, thống nhất đất nước; 70 năm Ngày truyền thống CAND, 20 năm nối lại quan hệ
bang giao Việt - Mỹ; 10 năm ngày hội toàn dân bảo vệ an ninh tổ quốc cũng là
năm diễn ra đại hội Đảng các cấp, tiến tới Đại hội lần thứ XII của Đảng.”
Đọc chương trình kỷ niệm dài dằng dặc trong
năm mới của đảng CSVN. Ôi thôi bao nhiêu là lễ kỷ niệm chỉ nhằm kể lể công lao
của đảng. Tuyệt nhiên không hề thấy đảng hối hận, đảng tỏ ra hối lỗi về những
tội ác đã gây ra trong quá khứ, cũng như không hề thấy đảng đưa ra chương trình
quốc kế dân sinh nào tương đối hiệu quả cho tương lai dân tộc, đất nước Việt
Nam. Thế thì trong 85 năm có đảng, đảng làm được gì cho dân mà kêu dân phải
mừng đảng trước rồi mới đến mừng Xuân, mừng đất nước - trong khi Xuân đã có từ
lúc khai thiên lập địa và đất nước Việt Nam được tổ tiên nòi Việt khai lập
trước đảng mấy nghìn năm?
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc và cho Ý kiến.