BỐI CẢNH VÌ SAO VIỆT NAM THẦN PHỤC TRUNG QUỐC.
Tập Cải Cách Ruộng Đất
Bối cảnh vì sao VN thần phục TQ.
Sau khi “tổ quốc Liên Xô” của ông Lê Duẩn tan rã năm 1989, thì từ thời Nguyễn Văn Linh cho đến thời Lê Khả Phiêu, các tổng bí thư vẫn coi việc quy phục Trung Quốc là cách duy nhất để cứu vãn cơ đồ thống trị của đảng trên nước Việt Nam.
Nhưng lấy lý do nào để biện minh cho việc quay về thần phục Trung Quốc, sau khi đã bị quân đội Trung Cộng tấn công ở biên giới năm 1979 và ở Trường Sa năm 1988? Các ông tổng bí thư này phải nêu lý do cao siêu hơn quyền lợi. Họ giải thích hai nước “đồng chí anh em” là những thành trì cuối cùng bảo vệ thứ gọi là “chủ nghĩa xã hội!”.
Từ đó, Việt Cộng bắt đầu theo con đường lệ thuộc Trung Cộng. Cho nên, trong ngôn ngữ ngoại giao của Cộng Sản Việt Nam, khi nào còn đề cao chủ nghĩa xã hội là còn chủ trương mối bang giao với Trung Cộng là trọng tâm chiến lược.
Tổng Bí Thư Nguyễn Văn Linh là người có kinh nghiệm cá nhân đau đớn khiến chính bản thân ông coi việc quy phục Trung Cộng là điều không thể tránh được. Tháng 10 năm 1989, Nguyễn Văn Linh tới Berlin dự quốc khánh Ðông Ðức, được chứng kiến cảnh giễu võ giương oai của “Cộng Hoà Dân Chủ Ðức” với các cuộc mít tinh hàng trăm ngàn người hô các khẩu hiệu chủ nghĩa cộng sản muôn năm đầy “hồ hởi phấn khởi.” Trong cuộc tiếp tân, Nguyễn Văn Linh được lãnh tụ cộng sản Ðông Ðức Honecker báo tin là chế độ Cộng Sản Ðức sẽ tồn tại vĩnh viễn mặc dù làn sóng người Ðông Ðức đang chạy ào ào qua Hung, Tiệp rồi qua Tây Ðức. Khi Nguyễn Văn Linh về tới Hà Nội thì bức tường Berlin bị sập, Honecker bị chính các đàn em lật đổ. Theo cuốn hồi ký Hồi Ức và Suy Nghĩ của Trần Quang Cơ, viết năm 2001, thì trong cuộc đại lễ ở Berlin, Linh cũng gặp lãnh tụ Rumani là Chủ Tịch Ceaucescu. Lãnh tụ tối cao cha già dân tộc Rumani và “anh Linh xem ra tâm đầu ý hợp trong việc bàn chuyện tâm huyết cứu vãn sự nghiệp xã hội chủ nghĩa thế giới đang lâm nguy”.
Nhưng ngay sau đó, Linh nghe tin cả hai vợ chồng Ceaucescu bị các đàn em đảo chính và đem bắn. Những kinh nghiệm đó khiến Linh phải lo lắng cho số phận của chính mình và các lãnh tụ cộng sản Việt Nam khác. Phải tìm cách tự cứu!
“Trước tình hình ấy”, Trần Quang Cơ viết, trong nội bộ Ðảng Cộng Sản Việt Nam “nổi lên một ý kiến… phải bằng mọi giá bắt tay ngay với Trung Quốc để bảo vệ chủ nghĩa xã hội”. Xin nhấn mạnh những chữ “bằng mọi giá” và “ngay” lập tức. Cựu Thứ Trưởng Ngoại Giao Trần Quang Cơ mô tả luận điểm của Nguyễn Văn Linh dùng để thuyết phục Bộ Chính Trị nên chịu thua Trung Cộng là: “Dù bành trướng thế nào, Trung Quốc vẫn là một nước xã hội chủ nghĩa”. Linh đã nhấn mạnh lý luận trên khi Bộ Chính Trị thảo luận về kết quả cuộc gặp gỡ các lãnh tụ Trung Cộng ở Thành Ðô năm 1990, trong đó, Linh đã chấp nhận ngay phương cách giải quyết cuộc chiến ở Căm Pu Chia do Trung Cộng đề nghị, mặc dù Bộ Trưởng Ngoại Giao Nguyễn Cơ Thạch đã chống nên không được mời sang Tàu.
Trước đó, khi Liên Xô bắt đầu giảm bớt viện trợ kinh tế, mà các chính sách xã hội chủ nghĩa của Cộng Sản Việt Nam đã đưa quốc dân đến kiệt quệ, năm 1988 đảng đã đành nhẫn nhục, tự sửa cả điều lệ đảng lẫn Hiến Pháp, chịu xoá bỏ những câu ngu dốt viết trong thời Lê Duẩn, gọi tên “Trung Quốc là kẻ thù trực tiếp và nguy hiểm nhất”. Ngày 5 tháng 6 năm 1990, để xin hoà trước khi sang Thành Ðô, Nguyễn Văn Linh đã mời Ðại Sứ Trung Cộng Trương Ðức Duy tới, tự thú nhận là Ðảng Cộng Sản Việt Nam đã sai lầm, đồng thời khoe công nay đã thay đổi: “Trong 10 năm qua có nhiều cái sai. Có cái đã sửa như việc sửa đổi lời nói đầu Hiến Pháp, có cái sai đang sửa.” Linh ngỏ ý muốn sang Tầu gặp các nhà lãnh đạo Trung Quốc để “bảo vệ chủ nghĩa xã hội”; vì “đế quốc đang âm mưu thủ tiêu chủ nghĩa xã hội”. Lời nói của Nguyễn Văn Linh được Trần Quang Cơ thuật lại nguyên văn như sau:
“Chúng tôi muốn cùng những người cộng sản chân chính bàn vấn đề bảo vệ chủ nghĩa xã hội… Tôi sẵn sàng sang Trung Quốc… Các đồng chí cứ kêu một tiếng là tôi đi ngay… Trung Quốc cần giương cao ngọn cờ chủ nghĩa xã hội, kiên trì chủ nghĩa Mác-Lênin…”. Lúc đó Nguyễn Văn Linh đóng vai người lãnh đạo cao nhất nước mà nhún mình nói, “các đồng chí cứ kêu một tiếng là tôi đi ngay!”
Không có cách nào “khiêm tốn” hơn!
Ba ngày trước khi Linh, Ðỗ Mười, Phạm Văn Ðồng lên đường sang Thành Ðô, Bộ Chính Trị họp ngày 30 tháng 8 năm 1990. Trần Quang Cơ kể:
“Anh Linh nêu ý kiến là sẽ bàn hợp tác với Trung Quốc để bảo vệ chủ nghĩa xã hội chống đế quốc…” Linh được Lê Ðức Anh ủng hộ, mặc dầu có những người không tin việc hợp tác với Trung Cộng có thể thực hiện được, như Nguyễn Cơ Thạch, Võ Chí Công. Sau cuộc họp Thành Ðô, khi các lãnh tụ cộng sản Việt Nam bay sang Cam Pu Chia giải thích phương cách giải quyết này với Hunsen, Lê Ðức Anh nói thêm cho rõ, “Mỹ muốn cơ hội này xoá bỏ cộng sản. Nó đang xoá ở Ðông Âu… Ta phải tìm đồng minh. Ðồng minh này là Trung Quốc”.
Qua những lời tường thuật trung thực của Trần Quang Cơ, một người tỏ ra rất trung thành với đảng và kính trọng Nguyễn Văn Linh, chúng ta thấy động cơ khiến Linh và tập đoàn lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam đã lựa chọn con đường hợp tác với Trung Cộng chỉ vì họ thấy hoàn toàn cô đơn, không còn biết nương tựa vào đâu để “bảo vệ chủ nghĩa xã hội.” Trong thực tế là bảo vệ quyền hành của họ. Nguyễn Cơ Thạch, Trần Quang Cơ sau này đều bị loại dần dần ra khỏi Bộ Chính Trị và Trung Ương Ðảng Cộng Sản vì không “nhất trí!”
Nguyễn Văn Linh đã khởi xướng chủ trương quy phục Trung Cộng, có thể chỉ vì biết mình đã được lọt vào mắt xanh giới lãnh đạo cộng sản bên Tầu. Tháng 10 năm 1989, tổng bí thư Ðảng Cộng Sản Lào là Kayson Phomvihan đã qua Bắc Kinh, được Ðặng Tiểu Bình tiếp đãi trong 70 phút, trong đó 60 phút là nói chuyện về Việt Nam. Qua Kayson, Ðặng Tiểu Bình đã “bắn tin” cho các lãnh tụ Hà Nội. Trần Quang Cơ viết:
“Trong khi không tiếc lời phê phán Lê Duẩn, Ðặng đã hết lời ca ngợi Nguyễn Văn Linh. Ðặng kể lại khi làm tổng bí thư Ðảng Cộng Sản Trung Quốc, năm 1963 (Ðặng) đã tổ chức đưa Nguyễn Văn Linh từ miền Nam (Việt Nam) sang Hồng Kông để đi Bắc Kinh gặp nhau, (Ðặng) khen Anh Linh là ‘người tốt, sáng suốt, có tài’; nhờ Kayson chuyển lời thăm anh Linh…”.
Không thể nói Nguyễn Văn Linh đã ngả theo Trung Cộng vì bị “ăn bánh phỉnh” của Ðặng Tiểu Bình. Bởi vì chính sách quy phục Trung Cộng không do một cá nhân quyết định là vì đa số các lãnh tụ Cộng Sản Việt Nam thời đó đồng ý. Vì họ không có chỗ tựa nào khác. Muốn dựa vào Trung Cộng, họ phải nêu một lý do cao cả hơn quyền lợi của nhóm thiểu số cầm quyền này, lý do cao cả đó là “bảo vệ chủ nghĩa xã hội”. Mặc dù không ai biết chủ nghĩa đó thực hiện thế nào, ngoài chế độ công an trị và hệ thống doanh nghiệp nhà nước!
Ðiều tội nghiệp cho Việt Cộng là Trung Cộng hoàn toàn thờ ơ với ý kiến hoàn toàn lý thuyết cao siêu đó. Họ chỉ nghĩ tới quyền lợi quốc gia của họ, và sẵn sàng đánh sau lưng Ðảng Cộng Sản Việt Nam. Trung Cộng đã “mở bài” làm “lộ tẩy” những bí mật trong cuộc đàm phán về Cam Pu Chia giữa hai nước. Trần Quang Cơ kể: “Hiểm độc nhất là Trung Quốc đã thông báo khá rộng rãi với các nước những điều Nguyễn Văn Linh và Lê Ðức Anh nói riêng với Trương Ðức Duy” (đại sứ Trung Cộng ở Hà Nội). “Sáng ngày 26 tháng 6, 1990 đại sứ Cộng Hoà Liên Bang Ðức gặp Bộ Ngoại Giao ta, cho biết là ngày 22 tháng 6 Trung Quốc đã thông báo cho đại sứ các nước Liên Hiệp Âu Châu ở Bắc Kinh nội dung cuộc họp giữa Từ Ðôn Tín và tôi (Trần Quang Cơ) và đưa ra kết luận: ‘Việt Nam là những người rất xảo trá, rất xấu xa…’”
Một tháng sau cuộc họp ở Thành Ðô, Ngoại Trưởng Mỹ James Baker nói với các nhà báo rằng Trung Quốc tố cáo các lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam nói rồi không giữ lời. Baker được Trung Cộng mớm cho, tuyên bố thẳng, “Không thể tin được ngay cả lãnh đạo cao cấp nhất của Việt Nam”. Trần Quang Cơ thuật lại: “Baker còn nói rằng Trung Quốc đã bác bỏ đề nghị… ‘Việt Nam và Trung Quốc đoàn kết bảo vệ chủ nghĩa xã hội…’” mà giới lãnh đạo cao cấp của Việt Nam đưa ra. Bắc Kinh nói một cách công khai, lại khuyến khích ngoại trưởng Mỹ nhắc lại, để làm mất mặt nhóm lãnh tụ ở Hà Nội. Nhưng nhóm lãnh tụ này vẫn cắn răng chịu đựng!
Trước những thủ đoạn xảo trá của Bắc Kinh như vậy, thật không thể hiểu được tại sao các Ðảng Cộng Sản Việt Nam vẫn bám lấy con đường hợp tác với Bắc Kinh để bảo vệ chủ nghĩa xã hội! Ðến thời Tổng Bí Thư Lê Khả Phiêu, ông ta còn đi sang Tàu năn nỉ tái lập một tổ chức quốc tế cộng sản, với Việt Nam, Cuba, Bắc Hàn, mà Trung Cộng đứng lãnh đạo!
Có phải các lãnh tụ cộng sản bây giờ vẫn muốn trung thành với di sản chủ nghĩa xã hội do Hồ Chí Minh để lại, hay không?
Ðiều này khó tin. Vì tất cả các lãnh tụ trung ương đều đang lo vơ vét của cải cho vợ, con, gia đình. Họ chỉ lo bảo vệ những của cải đó chứ không thiết tha đến chủ nghĩa nào cả.
Vậy tai sao cuộc họp Trung Ương Ðảng Cộng Sản vừa qua vẫn nhấn mạnh đến khẩu hiệu “Tiến lên chủ nghĩa xã hội” trên “giai đoạn quá độ” dài dằng dặc không biết bao giờ tới bờ bên kia?
Vì khẩu hiệu đó cũng là một tín hiệu về ngoại giao. Hô khẩu hiệu đó là cho biết đảng vẫn tiếp tục chính sách của Nguyễn Văn Linh, Lê Khả Phiêu: Vẫn tuyệt đối trung thành với các đồng chí Trung Quốc. Kể từ thời Nguyễn Văn Linh, bất cứ ai lên cầm quyền ở Hà Nội, đều phải được Bắc Kinh phê chuẩn. Trung Cộng không cho Nguyễn Cơ Thạch đi trong phái đoàn sang Thành Ðô năm 1990. Thế là sau đó Thạch bị rút ra khỏi Bộ Chính Trị và Trung Ương Ðảng, suốt đời không còn ngóc lên được nữa. Trung Cộng mời Phó Thủ Tướng Vũ Khoan sang Bắc Kinh năm 2005, nhưng Khoan tới nơi bèn bị bỏ rơi giữa chợ, không cho gặp một nhân vật quan trọng nào cả. Thế là mọi người đều hiểu: Vũ Khoan không thể lên chức thủ tướng được, mặc dù đã có công vận động để ký thỏa ước thương mại song phương với Mỹ cho Việt Nam vào Tổ Chức Thương Mại Thế Giới. Vì thế Nguyễn Tấn Dũng, một phó thủ tướng khác, đã lên ngồi ghế thủ tướng cho tới bây giờ.
Chỉ khi nào Ðảng Cộng Sản Việt Nam chính thức từ bỏ chủ nghĩa Mác Lê, đổi tên đảng, bỏ những chữ “xã hội chủ nghĩa” trong tên nước; khi nào dân Việt Nam được sống làm người Việt bình thường không theo chủ nghĩa nào cả, không bám lấy cường quốc nào để nhận làm anh em cả, thì lúc đó Việt Nam mới thực sự độc lập!
“Ái quốc hoá ra thành phản quốc,
Ngàn thu mối hận dễ nào phai.”
https://duongviethoa.wordpress.com/
Hàng
trăm công nhân nhập viện vì ngộ độc trong đêm
Tối 1/7, hàng chục chuyến xe liên tiếp đưa khoảng 400 công
nhân thuộc công ty may Shin Dong (P. Hiệp Thành, Q.12, TP.HCM) đến bệnh viện
quận 12, các trạm xá và phòng khám trong quận để cấp cứu.
Số công nhân này bị
ngộ độc thức ăn sau bữa cơm tối tại công ty.
Tại bệnh viện quận 12,
trong phòng họp trên tầng 2 của bệnh viện công nhân nằm la liệt theo 5 hàng.
Những chiếc bàn của
phòng họp được chồng ngược lên nhau. Chân bàn được sử dụng làm giá treo các
chai dịch truyền. Không đủ chỗ, một số khác được bố trí nằm trên hành lang bên
ngoài.
Công nhân nằm la liệt trong hội trường bệnh viện.
|
Hầu
hết đều mệt lả và được truyền dịch.
|
Số công nhân điều trị
tại đây lên đến gần 200 người.
Theo lời bác sĩ Lương
Trọng Nghĩa, phó phòng tổ chức bệnh viện: số công nhân của công ty Shin Dong
nhập viện có cùng một triệu chứng nôn thốc tháo, chóng mặt, tiêu chảy và suy
kiệt.
Bệnh viện quận 12 đã
huy động toàn bộ nhân lực để phục vụ công tác cấp cứu nạn nhân. Phác đồ điều
trị gồm truyền dịch để bù mất nước, uống kháng sinh để hút ẩm, giảm co thắt
đường tiêu hóa.
Một công nhân cho
biết: “Sau
bữa cơm tối gồm trứng chiên, canh rau và bắp cải xào vào lúc 18g30, chúng tôi
trở về vị trí làm việc. Khoảng 30 phút sau, những ai dùng bữa cơm này đều bắt
đầu có hiện tượng choáng váng, nhức đầu. Một số công nhân nữ bị ngất lịm khi
vừa đưa vào phòng y tế của công ty. Tiếp đó, hàng loạt công nhân rơi vào trạng
thái khó chịu, buồn nôn và đau thắt vùng bụng”.
Chị Võ Thị Thanh Hải
kể lại: “Ngồi
vào bàn ăn, chúng tôi đã phát hiện món rau cải xào có mùi chua. Nghi ngờ ôi
thiu, chúng tôi định không ăn. Một số anh chị em có đến hỏi nhà bếp thì nơi đây
trấn an cứ ăn không việc gì cả. Tin tưởng vào nhà bếp đồng thời nếu không ăn
thì sức đâu mà tăng ca nên chúng tôi đành ăn. Khoảng nửa giờ sau khi ăn xong
thì người chao đảo, bụng đau buốt rồi nôn ói…”.
Đại diện công ty Shin
Dong khẳng định khẩu phần ăn bữa tối do nhà bếp của công ty thực hiện.
Trước sự cố xảy ra,
công ty sẽ chịu toàn bộ viện phí đồng thời sẽ truy tìm nguyên nhân dẫn đến hậu
quả nghiêm trọng này.
Được biết, công ty
Shin Dong có hơn 1.000 công nhân làm việc. Trong số các công nhân nhập viện,
còn có người đang mang thai.
Trần Chánh Nghĩa
NGHỊ NHƯNG KHÔNG QUYẾT!
Việt
Nhân
Dân đen xã nghĩa vốn dễ tính, lại thêm được nhà nước An Nam cộng “cưng”, nên trong bầu cử không phải nhức đầu chọn các ông đại biểu, thay mặt cho mình mần chiện quất gia đại sự, tất cả đều được đảng chọn trước giùm cho (vừa nhím số cần), cái đó được gọi là đảng cử. Còn khi đi bầu bán thì đã được nhà nước lo toàn bộ từ A tới Z, người dân chỉ cần đến phòng phiếu, lấy viết quẹt vô mặt các ông được đảng cử là xong bổn phận dân bầu, mấy ông đại biểu đó được gom vô ngồi trong một cái tòa nhà bự có tên gọi là nhà Cu Hát (QH), ở đó mấy ông đía chiện bá láp và ngủ gật.
Hôm nay có chiện liên quan đến mấy tay đại biểu đó! Ở ngoài biển Đông, ông thầy 4 Tốt của đảng ta quang dzinh, buồn buồn kéo cái giàn khoan dầu vô sân nhà thằng học trò mà cắm dùi, trước chiện đó người dân xã nghĩa, ồn ào biểu tình có, uýnh chết vài thằng Chệt cộng làm chung hãng có, đốt xí nghiệp có. Chiện máu lửa xảy ra như vậy, thì đó rõ ràng là chiện hổng nhỏ, đương nhiên mấy ông đại biểu ăn lương dân phải thay mặt dân mà lo, ông chủ tịt cái Cu Hát hôm 24/06/2014 nói về các đại biểu này như sau (VOA đăng lại):
“Các vị đại biểu quốc hội đã mạnh mẽ lên án hành động sai trái của Trung Quốc. Quốc hội đã thảo luận sâu sắc, ra thông cáo tuyên bố lập trường chính nghĩa của Việt Nam, kiên quyết phản đối hành động sai phạm của Trung Quốc, yêu cầu Trung Quốc rút giàn khoan dầu khí Hải Dương 981 ra khỏi vùng đặc quyền kinh tế, thềm lục địa của Việt Nam, và không được tiếp tục có những hành động xâm phạm chủ quyền của Việt Nam”. Nói giọng điệu như vậy nghe ngon, nhưng cuối cùng chiện này, mấy ông chỉ làm được một cái thông cáo (nội bộ), có chừng đó thôi hổng thêm được gì hơn!.
Dân thất vọng về việc quốc hội không ra được nghị quyết về tình hình biển Đông, thì có cái ông mần ở viện nghiên cứu lập pháp Cu Hát nói “không ra một hình thức nghị quyết bởi vì theo quy định của hiến pháp và pháp luật Việt Nam, khi mà ra một nghị quyết là nó phải có mục đích, nội dung, phải cụ thể, chứ còn trong vấn đề này, thì cũng chưa có một cái cơ sở hay căn cứ nào…” rồi hắn ta lại nói “trường hợp vượt qua giải pháp giải quyết bằng biện pháp hòa bình thì lúc đó mới tính tới nghị quyết”. Dứt khoát, chưa có cơ sở chưa ra nghị quyết (?!), đây rõ ràng tay này lập lại câu của Bí Lú hôm xưa “biển Đông không gì mới”.
-Nghị quyết là cái giống gì mà bày đặt đòi Cu Hát phải có? Chữ nghị được hiểu là hội nghị, quyết là quyết định, trong một hội nghị đưa ra một quyết định chung về một vấn đề nào đó, thì người ta gọi nó là nghị quyết, mà nó cần phải được thi hành, đó là nghĩa thông thường ai cũng biết (google cũng nói y chang mần vậy). Còn chuyện hiện nay dư luận đang ồn ào, là Cu Hát xứ An Nam xã nghĩa “không ra nghị quyết về biển Đông”, thì phải hiểu là họp về chuyện biển đông thì có nhóm chợ để họp, nhưng hổng có bất cứ một quyết định nào được đưa ra (hiểu ngầm là đảng hổng muốn), tóm lại có nghị nhưng không quyết.
Đòi nghị quyết là bày đặt đòi hỏi tầm bậy! Cu Hát là từ cộng đảng An Nam đẻ ra, trong khi đảng này lại do đảng Chêt cộng mà có, thì làm gì có chiện Cu Hát ra nghị quyết – Mà xin hỏi nghị quyết về cái gì đây, để chống, để lên án ông thầy à, hổng nhớ cái luật biểu tình (để chống khựa), mà Cu Hát còn hổng cho nữa là, bộ muốn chết hay sao vậy cà? Chưa muốn nói bọn thù địch lợi dụng nghị quyết, chúng xúi dân đến trước tòa đại sứ mẫu quốc mà đả đảo… Phải nhớ một điều, là tàn thể nhà nước cùng bộ cá tra, cho đến giờ phút này vẫn bám lấy cái giải pháp hòa bình, để xin sự nhẹ tay của thiên triều, ở đó đừng có ngái ngủ mà mong Cu Hát ra nghị quyết.
Nói cho cùng bây giờ có ra nghị quyết thì cũng hổng làm được cái giống gì, chúng là một lũ hèn, chỉ biết vinh thân phì gia, nguyện cam tâm đội giặc lên đầu, tôn Chệt làm cha, cái này nói có sách mách có chứng đó nghen. Vừa rồi tên Dương Khựa sang, cả nhà An Nam cộng xúm xít quanh nó từ thằng lớn Bí Lú, đến thằng tưởng thú Xà mâu, cái đó khiến Chệt khinh mà báo chí của chúng nói rằng, Dương khựa sang Hà Nội là để nhằm giáo dục và cải hóa đám chóp bu An Nam cộng, mà chúng gọi đây là những đứa con hoang cần đưa trở về nhà. Mẹ tổ cả lũ xã nghĩa có biết nhục là gì đâu!.
Mấy hôm nay dư luận cũng ồn ào chiện thưa kiện ra tòa án quốc tế! Thú thiệt nói ra sợ bà con cho là tui đây hổng ưa mà nói dưa có dòi, chứ thằng Chệt cộng cắm cái giàn khoan chình ình ngay giữa nhà mà lại nói là không có cơ sở để ra nghị quyết, thì chớ có hy vọng gì đến chiện thưa kiện. Nay mới xì ra mỗi một cái công hàm PVĐ mà cả nhà thụt lưỡi ráo trọi, nên làm sao dám kiện, chọc giận nó xì ra thêm một lô giấy tờ bán nước nữa, của nhiều thằng khác (đã chết lẫn còn sống), lúc đó thì có mà đội quần, nên đừng lấy làm lạ chiện lớn như vậy mà nhiều thằng nín khe, xin hai chữ bằng an.
Nói tới Việt cộng, là người ta luôn liên tưởng tới cái thời chúng chui luồn trong đám ô rô, cóc kèn, cái giống gì chúng cũng ra nghị quyết, nhiều như lá rau tàu bay, nay cướp mạng đã xong, cướp nước, bán nước cũng xong tuốt, đâu cần nghị quyết mần chi nữa. Bà con ơi tỉnh trí chút xíu đi, mắc lừa bọn điếm thúi này nhiều qua rồi, xin lên mạng mà coi cái hình tưởng thú Xà Mâu hí hửng cười khi gặp được Dương Khựa là hiểu hết thôi, sao bà con cứ quên hoài cái câu ông Thiệu nói?.
Dân đen xã nghĩa vốn dễ tính, lại thêm được nhà nước An Nam cộng “cưng”, nên trong bầu cử không phải nhức đầu chọn các ông đại biểu, thay mặt cho mình mần chiện quất gia đại sự, tất cả đều được đảng chọn trước giùm cho (vừa nhím số cần), cái đó được gọi là đảng cử. Còn khi đi bầu bán thì đã được nhà nước lo toàn bộ từ A tới Z, người dân chỉ cần đến phòng phiếu, lấy viết quẹt vô mặt các ông được đảng cử là xong bổn phận dân bầu, mấy ông đại biểu đó được gom vô ngồi trong một cái tòa nhà bự có tên gọi là nhà Cu Hát (QH), ở đó mấy ông đía chiện bá láp và ngủ gật.
Hôm nay có chiện liên quan đến mấy tay đại biểu đó! Ở ngoài biển Đông, ông thầy 4 Tốt của đảng ta quang dzinh, buồn buồn kéo cái giàn khoan dầu vô sân nhà thằng học trò mà cắm dùi, trước chiện đó người dân xã nghĩa, ồn ào biểu tình có, uýnh chết vài thằng Chệt cộng làm chung hãng có, đốt xí nghiệp có. Chiện máu lửa xảy ra như vậy, thì đó rõ ràng là chiện hổng nhỏ, đương nhiên mấy ông đại biểu ăn lương dân phải thay mặt dân mà lo, ông chủ tịt cái Cu Hát hôm 24/06/2014 nói về các đại biểu này như sau (VOA đăng lại):
“Các vị đại biểu quốc hội đã mạnh mẽ lên án hành động sai trái của Trung Quốc. Quốc hội đã thảo luận sâu sắc, ra thông cáo tuyên bố lập trường chính nghĩa của Việt Nam, kiên quyết phản đối hành động sai phạm của Trung Quốc, yêu cầu Trung Quốc rút giàn khoan dầu khí Hải Dương 981 ra khỏi vùng đặc quyền kinh tế, thềm lục địa của Việt Nam, và không được tiếp tục có những hành động xâm phạm chủ quyền của Việt Nam”. Nói giọng điệu như vậy nghe ngon, nhưng cuối cùng chiện này, mấy ông chỉ làm được một cái thông cáo (nội bộ), có chừng đó thôi hổng thêm được gì hơn!.
Dân thất vọng về việc quốc hội không ra được nghị quyết về tình hình biển Đông, thì có cái ông mần ở viện nghiên cứu lập pháp Cu Hát nói “không ra một hình thức nghị quyết bởi vì theo quy định của hiến pháp và pháp luật Việt Nam, khi mà ra một nghị quyết là nó phải có mục đích, nội dung, phải cụ thể, chứ còn trong vấn đề này, thì cũng chưa có một cái cơ sở hay căn cứ nào…” rồi hắn ta lại nói “trường hợp vượt qua giải pháp giải quyết bằng biện pháp hòa bình thì lúc đó mới tính tới nghị quyết”. Dứt khoát, chưa có cơ sở chưa ra nghị quyết (?!), đây rõ ràng tay này lập lại câu của Bí Lú hôm xưa “biển Đông không gì mới”.
-Nghị quyết là cái giống gì mà bày đặt đòi Cu Hát phải có? Chữ nghị được hiểu là hội nghị, quyết là quyết định, trong một hội nghị đưa ra một quyết định chung về một vấn đề nào đó, thì người ta gọi nó là nghị quyết, mà nó cần phải được thi hành, đó là nghĩa thông thường ai cũng biết (google cũng nói y chang mần vậy). Còn chuyện hiện nay dư luận đang ồn ào, là Cu Hát xứ An Nam xã nghĩa “không ra nghị quyết về biển Đông”, thì phải hiểu là họp về chuyện biển đông thì có nhóm chợ để họp, nhưng hổng có bất cứ một quyết định nào được đưa ra (hiểu ngầm là đảng hổng muốn), tóm lại có nghị nhưng không quyết.
Đòi nghị quyết là bày đặt đòi hỏi tầm bậy! Cu Hát là từ cộng đảng An Nam đẻ ra, trong khi đảng này lại do đảng Chêt cộng mà có, thì làm gì có chiện Cu Hát ra nghị quyết – Mà xin hỏi nghị quyết về cái gì đây, để chống, để lên án ông thầy à, hổng nhớ cái luật biểu tình (để chống khựa), mà Cu Hát còn hổng cho nữa là, bộ muốn chết hay sao vậy cà? Chưa muốn nói bọn thù địch lợi dụng nghị quyết, chúng xúi dân đến trước tòa đại sứ mẫu quốc mà đả đảo… Phải nhớ một điều, là tàn thể nhà nước cùng bộ cá tra, cho đến giờ phút này vẫn bám lấy cái giải pháp hòa bình, để xin sự nhẹ tay của thiên triều, ở đó đừng có ngái ngủ mà mong Cu Hát ra nghị quyết.
Nói cho cùng bây giờ có ra nghị quyết thì cũng hổng làm được cái giống gì, chúng là một lũ hèn, chỉ biết vinh thân phì gia, nguyện cam tâm đội giặc lên đầu, tôn Chệt làm cha, cái này nói có sách mách có chứng đó nghen. Vừa rồi tên Dương Khựa sang, cả nhà An Nam cộng xúm xít quanh nó từ thằng lớn Bí Lú, đến thằng tưởng thú Xà mâu, cái đó khiến Chệt khinh mà báo chí của chúng nói rằng, Dương khựa sang Hà Nội là để nhằm giáo dục và cải hóa đám chóp bu An Nam cộng, mà chúng gọi đây là những đứa con hoang cần đưa trở về nhà. Mẹ tổ cả lũ xã nghĩa có biết nhục là gì đâu!.
Mấy hôm nay dư luận cũng ồn ào chiện thưa kiện ra tòa án quốc tế! Thú thiệt nói ra sợ bà con cho là tui đây hổng ưa mà nói dưa có dòi, chứ thằng Chệt cộng cắm cái giàn khoan chình ình ngay giữa nhà mà lại nói là không có cơ sở để ra nghị quyết, thì chớ có hy vọng gì đến chiện thưa kiện. Nay mới xì ra mỗi một cái công hàm PVĐ mà cả nhà thụt lưỡi ráo trọi, nên làm sao dám kiện, chọc giận nó xì ra thêm một lô giấy tờ bán nước nữa, của nhiều thằng khác (đã chết lẫn còn sống), lúc đó thì có mà đội quần, nên đừng lấy làm lạ chiện lớn như vậy mà nhiều thằng nín khe, xin hai chữ bằng an.
Nói tới Việt cộng, là người ta luôn liên tưởng tới cái thời chúng chui luồn trong đám ô rô, cóc kèn, cái giống gì chúng cũng ra nghị quyết, nhiều như lá rau tàu bay, nay cướp mạng đã xong, cướp nước, bán nước cũng xong tuốt, đâu cần nghị quyết mần chi nữa. Bà con ơi tỉnh trí chút xíu đi, mắc lừa bọn điếm thúi này nhiều qua rồi, xin lên mạng mà coi cái hình tưởng thú Xà Mâu hí hửng cười khi gặp được Dương Khựa là hiểu hết thôi, sao bà con cứ quên hoài cái câu ông Thiệu nói?.
http://danlambaovn.blogspot.com/2014/05/hang-van-cong-nhan-binh-duong-inh-
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc và cho Ý kiến.