Quỹ đất, Quỷ đất và bảy phát súng colt của Đặng Ngọc Viết
Buổi chiều cùng ngày, Đặng Ngọc Viết cỡi
xe về đến quê nhà, xã Trà Giang, huyện Kiến Xương, tỉnh Thái Bình. Tắm rửa
xong, anh đi bộ ra chùa Đông Sơn, một ngôi chùa trong làng. Anh chuyện trò cùng
mấy người Phật tử. Sau này, người ta mô tả, anh là người hiền lành, nói ít. Anh
có bày tỏ vài lời bất bình về việc đền bù giải tỏa. Khoảng 5 giờ chiều, anh
nghe bụng đói, lại đến giờ ăn, anh xin một bát cơm chay. Ăn xong, anh thong thả
ra tượng đài Phật Quán Thế Âm, đi quanh nhiều vòng rồi ngồi lại ở chân đài. Hơn
6 giờ, trong không gian tĩnh lặng, người ta nghe hai phát súng nổ. Hai phát
súng tự bắn vào ngực mình.
Bảy phát súng nổ, tuy diễn ra ngắn ngủi nhưng có vọng âm xa, sâu lắng,
làm cho lương tâm con người trở nên ray rứt. Ranh giới rất là mong manh giữa
trái và phải, giữa lương thiện và bất lương, gây nên những cảm xúc nhiều chiều,
trái ngược, lại có phần “phi pháp”. Hẳn nhiên Đặng Ngọc Viết là kẻ giết người,
nhưng còn điều gì đó khác, và hơn thế nhiều. Và cả những nạn nhân đáng ngờ kia,
nếu không phải thủ ác, thì cũng là vô tình tham gia cái ác?
“Phát triển quỹ đất”, đất đâu mà phát triển? Bờ rạch, bờ
sông, hẻm núi, bưng biền đều có bàn tay người dân nâng niu, khai phá, tô bồi từ
lâu mà có, nói chi tới đồng ruộng vườn tược… Phát triển là bành
trướng, thu tóm, gom lại cho nhiều, tích lũy lại thành quỹ riêng cho mình – là
những nhóm người đang nắm quyền lực trong tay, dưới sự lãnh đạo toàn diện của
Đảng Cộng sản. Đó là sự giành giật, cướp đoạt trắng trợn, lõa lồ, dưới một hệ
thống từ ngữ có tính chất ma thuật.
Viết lạnh lùng bắn vào đầu năm con người không quen biết, nói chi tới thù
hận riêng tư! Viết tìm ông Giám đốc Tư, nhưng thực chất không nhất thiết phải
đi tìm cái hình hài cụ thể của Giám đốc Tư. Tất cả chỉ là biểu tượng với nhiều
tầng nấc. Đích thực, cái mà anh ta nhắm đến
thì lại vô hình vô dạng. Nó nằm trên những con chữ vô tri, lạnh lùng mà đẫm
máu trên các trang giấy. Ai mà đi ném bom hay đặt mìn vào
trang giấy, họa điên sao? Đó là những cụm từ
làm ứa máu, sôi gan người dân bao năm qua: “giải phóng mặt bằng”, “đền bù
giải tỏa”, “quy hoạch”, “phát triển”, “tích lũy”…. Đó là sản phẩm của cái tiền đề “đất đai là của toàn dân”. “Toàn
dân” là một từ ngữ trống không, do
đó những người nhân danh là “đầy tớ” tha hồ hành xử kiểu ma thuật. Từ đó, quỹ
đất đã trở thành quỷ đất. Chúng sống bằng đất, ăn đất,
thở đất, phương phi bằng đất, trơn láng bằng đất, hãnh tiến, tự tin, hây hây uy
quyền, uy nghi cũng bằng đất. Chúng đang tiếp tục hoành hành như một trận dịch.
Nó nằm ngoài tầm với của sức lực và bàn tay Viết, nhưng không
phải là ngoài tầm nhìn và sự hiểu biết. Viết là một con người bình thường
khỏe mạnh, chưa có tiền án tiền sự, đã nhiều lần đi tìm cái sống bằng “xuất
khẩu lao động” sang Nga. Anh ta biết đi đây đi đó. Hẳn là biết chuyện Đoàn Văn
Vươn, chỉ bắn súng hoa cải cho vơi nổi giận, được nhân dân cả nước ủng hộ, song
không thoát khỏi cảnh tù đày, và ông Đại tá Ca – kẻ chỉ huy cuộc tấn công “có
thể viết thành sách” – lên Tướng. Hẳn cũng biết những đoàn người đấu tranh giữ
đất, đòi đất, khiếu kiện ôn hòa, lê lết rồng rắn hàng năm trời ở các đường phố
Hà Nội, Sài Gòn, ăn đường ngủ bụi, màn trời chiếu đất ở các công viên, bị “côn
đồ” hành hung, v.v. chẳng đem lại một hiệu quả nào. Viết cũng trải qua những
tích lũy nội tâm về hoàn cảnh gia đình, trong cái đất nước đang rất tiến lên
này. Mẹ đã mất, cha là cựu chiến binh nằm bại liệt nhiều năm, người anh mang
bệnh chất độc màu da cam, vợ li dị sang Nga sinh sống, hai đứa con nhỏ gởi bên
ngoại vì không đủ sức nuôi… Bây giờ thì đến lượt bọn “quỷ đất” há mồm vồ
anh! Có lẽ trái tim của Viết đã đến độ đầy lên, và anh ta hành động. Và anh đã
hành động theo cách triệt để, tận cùng.
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc và cho Ý kiến.