Một
thứ giáo dục Vong bản, Nô lệ và... Dối trá
Đỉnh Sơn Trà (Danlambao) - Giá mà đã không có một chính phủ Phi
Cộng Sản ở miền Nam, nghĩa là Cộng Sản đã nhuộm đỏ cả nước với cái Thiên Đường
Tem Phiếu từ thời 1945 hoặc 1954, thì có lẽ Việt Nam hiện nay đã là “một bộ
phận không thể tách rời của Tàu”. Mà giả sử có độc lập được thì cũng không thể
bằng Bắc Triều Tiên hiện nay vì họ đã tự chế tạo được cả vũ khí hạt nhân để tự
vệ. Trong khi “ta” đã “độc lập, thống nhất” gần bốn chục năm rồi mà cái ốc vít
cũng không tự chế được. Mà đã không bằng thì dĩ nhiên là người dân Việt Nam
ngày nay cũng chẳng thể nào hơn hoặc bằng, thậm chí có thể thua xa người dân
Bắc Triều Tiên: đói lê đói lết, còn giới cầm quyền độc tài thì không có gì
khác, vẫn là những cảnh sống đế vương như nhau.
Tôi tin rằng cho dù một nhà Thiên Tài nào đó có ráng hết sức để
tìm ra một cái khả năng nào đó để loại bỏ cái viễn cảnh như vậy cũng chẳng thể
nào tìm thấy một tia đom đóm triển vọng nào.
Ngày nay, đối với những người vẫn còn dùng cái thuật ngữ “giải
phóng miền Nam” thì tôi không biết phai sử dụng một loại từ ngữ nào để nói về
những con người này cho đúng.
Trước biến cố tang thương 1975, miền Bắc sống trong một xã hội Dân
Chủ, Tự Do và Ưu Việt, miền Nam sống đau khổ trong sự kềm kẹp của Mỹ-Ngụy.
Nhưng khi miền Nam đã “được giải phóng” khỏi gông cùm Mỹ-Ngụy thì cả miền Nam
chẳng có con ma nào dọn nhà chạy ra miền Bắc ở để hưởng cái thứ Tự Do Ưu Việt
gì đó cả. Ngược lại, mỗi ngày không biết bao nhiêu đoàn tàu chở người từ Bắc
vào Nam để sống, chở của cải của miền Nam chạy ngược ra Bắc. Còn người miền Nam
thì phải liều mạng bỏ cả quê hương xứ sở mà ra đi, kẻ thì bị lùa lên những nơi
rừng thiêng nước độc dưới cái chiêu bài Kinh Tế Mới.
Người miền Nam chỉ toàn là một bè lũ Phản Động và Phản Quốc, cho
nên đến cả “cây trụ điện nếu mà đi được thì nó cũng vượt biên” để trốn tránh
cái “Không có gì quý hơn độc lập tự do” mà “Bác và đảng” đã mang vào.
Nói chung, vì phải sống dưới một chế độ Phi Cộng Sản nên miền Nam
chẳng có cái gì là tốt đẹp cả. Ngay đến cả cái Văn Hóa cũng là thứ Văn Hóa Đồi
Trụy Mỹ-Ngụy.
Ngay từ lúc được tự do tung hoành ở miền Nam rồi, Cộng Sản đã tức
khắc ra sức hủy diệt sạch sành sanh bất cứ một cái gì có liên quan đến nền giáo
dục của miền Nam trước đó. Ngay cả một cuốn sách học phổ thông nào đó mà công
an khu vực tìm thấy trong nhà, hoặc một người hàng xóm nào đó thấy được đi báo
cáo với công an, thì gia đình đó phải lãnh cái tội danh Phản Động ngay tức
khắc. Và điều đó đồng nghĩa với một đại họa. Tôi là người đã sống trong hoàn
cảnh này.
Nghĩ lại thấy chẳng khác gì những thời kỳ bị đô hộ, bọn giặc Tàu
đã đốt phá và hủy diệt bất cứ những gì có thể gợi nhắc đến nền văn hóa và gốc
gác của dân tộc ta.
Đã sinh ra từ cảnh cá chậu chim lồng làm sao có được chút khái
niệm thế nào là đất rộng trời cao? Những thế hệ sinh ra và lớn lên chỉ “dưới
mái trường Xã Hội Chủ Nghĩa” thì làm sao biết được một cái gì khác ngoài cái
nền giáo dục chỉ toàn là “Bác và đảng”? Làm sao hiểu được thế nào là Nhân Bản,
thế nào là Dân Tộc, thế nào là Khai Phóng?
Trong khoảng thập niên 1980, tôi đã có nhiều lần được tiếp chuyện
với một vài vị thầy dạy học ở ngoài Bắc vào, lúc đó chưa phải là thời điểm của
các chức danh “Giáo sư” hoặc “Tiến sĩ” rầm rộ lố nhố tràn lan như bây giờ nên
chẳng biết học hàm học vị của họ là gì, nhưng họ rất là tư cách và không ngần
ngại thố lộ những biểu hiện phấn chấn khi được đứng dạy ở những lớp học của học
trò miền Nam:
“Vào đây mới biết được cái nghĩa lý thầy trò là như thế nào. Ở
ngoài đó (ngoài Bắc) bọn nó cứ gọi là đồng chí cả chứ chả có cái gì để gọi là
thầy với trò …”
Những gia đình từ Bắc di cư vào Nam thời 1954 đã cho thấy trong
đời sống hàng ngày họ rất là nghiêm khắc trong vấn đề “gia phong, lễ giáo”, còn
người miền Nam so ra kể cũng quá sức xuề xòa. Xuề xòa thì xuề xòa, xả láng thì
xả láng nhưng cũng có cái điểm dừng bắt buộc của nó, và điều rõ ràng là không
ai chấp nhận sự Mất Gốc và thực tế là đã không hề có gì để gọi là mất gốc cả.
Trong cái nền giáo dục Đồi Trụy đó, ngay từ thời Tiểu học, học trò
đã có những bài học không được khúm núm trước người ngoại quốc, đi tới những
nơi công quyền không có chuyện “rụt rè, khúm núm, gãi đầu gãi tai, bẩm bẩm,
thưa thưa, vâng vâng, dạ dạ v.v…”. Ngay cả quân đội Mỹ, chuyện sĩ quan Mỹ bị
những sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) tát tai khi có những thái độ trịch
thượng không phải là chuyện hiếm hoi. Ngay cả những người lính Nghĩa Quân VNCH
cũng đánh đập những người lính Mỹ vì những thái độ ngông nghênh hay ngạo mạn
ngay trong làng trong xóm cũng là chuyện chẳng xa lạ gì. Bây giờ thử nhìn vào
đám lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam (CSVN), nhìn cái cách Chủ tịch cái nước CHXHCN
VN cúi đầu trước đám lính giặc Tàu sao mà thấy hèn mạt quá! Nếu cho rằng đó là
một đại diện cho người Việt Nam thì cái cả cái dân tộc này còn cái nhục nào hơn
thế nữa?
Miền Bắc đáng ra là cái nôi Văn Hóa của cả nước, Hà Nội đáng ra
vẫn là cái nơi mà học trò miền Nam trước đây được dạy là vùng đất của“Nghìn Năm
Văn Vật”. Nay có còn như vậy không? Hỏi thì hỏi “nay” vậy, nhưng nhìn thì thấy
nó đã không còn từ khi cái chủ nghĩa Phi Nhân và Vong Bản đã bị du nhập vào
Việt Nam: “Giết! Giết nữa bàn tay không ngừng nghỉ”.
Con người đã bị dạy cho là phải nói láo để được sống. Phải tố cha
tố mẹ để được “Bác và đảng” khen. Phải đạp đổ cả một nền Luân Thường Đạo Lý
ngàn đời cha ông để lại để trở thành một người Cộng Sản trung kiên. Phải xóa
sạch tất cả những gì là Quốc Gia Dân Tộc để có thể được trở thành một bộ phận
của phong trào Cộng Sán Thế Giới. Có thể chấp nhận đổi cả đât nước này làm một
tỉnh thành của giặc để có thể giữ được cái đảng Cộng Sản thì cũng là điều chẳng
có gì đáng để suy nghĩ …
Những điều vừa nói trên như vậy có gì không đúng?
Những ai chưa từng biết về nền giáo dục ở miền Nam trước kia thì
cũng nên biết rằng sách vở văn học được dạy ở nhà trường miền Nam thời đó phần
lớn cũng từ các văn nhân, thi sĩ Bắc Hà: Nhất Linh, Khái Hưng, Hoàng Đạo, Tô
Hoài v.v… Đồi Hoa Sim của Hữu Loan cũng được phổ nhạc và hầu như không một
người lính VNCH nào không biết. Nhạc sĩ Phạm Duy nếu không chạy vào Nam thì ai
có thể nói ông đã có được một sự nghiệp như vậy?
Nhưng cái gì đã biến hầu hết những “kẻ sĩ Bắc Hà” thành những kẻ
đầy ắp những tư tưởng nô lệ và vong bản như hiện nay nếu không từ cái nền giáo
dục được đẻ ra từ cái Tà Thuyết phi nhân và dối trá do ông Hồ Chí Minh du nhập
vào?
Hà Nội có còn là xứ sở của Ngàn Năm Văn Vật nữa không?
Tham ô, hối lộ, mua quan, bán chức, cường quyền, hách dịch … thì
được gọi là “tiêu cực”. Sao lại đơn giản thế?
Tiêu cực nghĩa là gì?
Những hành động tước đoạt mạng sống của cả hàng triệu người, biến
hàng vạn nông dân thành những kẻ vô gia cư ăn đường nằm xó, mọi tội ác như vậy
lại được trút lên đầu hai chữ “tiêu cực” thì nghe có hợp lý hay không?
Nhan nhãn Giáo Sư, Tiến sĩ, nhà văn, nhà thơ, nhà ngôn ngữ học,
viện này viện kia nhưng thử nhìn xem trong nhà trường XHCN có dạy cho học sinh
cái nghĩa đích thực của “tiêu cực” là gì chưa?
Tại sao thế?
Dùng phong bì để bỏ tiền hối lộ đút lót - lịch sự hóa một tệ nạn
ác ôn, vô liêm sỉ, phản quốc hại dân nhưng lại đẻ ra cái từ “văn hóa phong bì”
để dùng cho hành động đó! Nghe mà thấy vừa tội nghiệp vừa oan ức cho cái từ
“văn hóa” quá!
Tại sao thế? Văn hóa là gì?
Ở cái nước CHXHCN Việt Nam đi đâu cũng có thể thấy nhung nhúc “Văn
Hóa”. Từ năm, mười ngôi nhà được treo cái bảng “Xóm Văn Hóa”, “Khu Phố Văn Hóa”
cho đến Nhà Văn Hóa, Cung Văn Hóa, Sở Văn Hóa, Bộ Văn Hóa… rồi cả cái Viện Khoa
Học Xã Hội, nhưng thử hỏi có ai tìm thấy cái Định Nghĩa của Văn Hóa là gì được
dạy ở đâu chưa?
Tại sao thế?
Tại sao lại có kẻ phải rước cái gọi là Viện Khổng Tử vào Việt Nam,
ngay tại Hà Nội? Tại sao một ngôi chùa đồ sộ nhất Việt Nam (chùa Bái Đính) lại
nhìn vào cứ nghĩ là mình đang lạc vào đất Tàu? Tại sao Tết nhất hoặc những lễ
hội lớn lại đầy nhóc những đèn lồng của Tàu?
Tại sao thế? Do đâu mà ra?
Người Việt Nam, ngay cả những người thân, đến nhà thăm nhau ngủ
lại qua đêm cũng phải khai phải báo để xem có được phép tạm trú hay không,
không thiểu người đã bị xua đuổi, thậm chí bị khủng bố bởi lực lượng an ninh
của đảng CSVN, trong khi khắp cả nước Việt Nam không thể biết được bao nhiêu
người của Tàu tự tung tự tác mà không một kẻ nào dám bén mảng vào để kiểm tra
Hậu Khổ.
Người Việt Nam lên tiếng chống bọn xâm lược thì bị bắt bỏ tù,
tưởng niệm những người đã bỏ mình vì sự tồn vong của đất nước thì bị ngăn cản,
phá đám, cấm tụ tập đông người. Trong khi hàng vạn quân Tàu đã có những đặc khu
của nó trên khắp Việt Nam, lập làng, đã có lúc kéo cả hàng trăm người tấn công
dân làng người Việt ngay trên đất Việt … nhưng chưa hề nghe thấy một kẻ nào bị
bắt vì gây rối trất tự an ninh, vì tụ tập đông người.
Tại sao thế? Thế nào là “tụ tập đông người”?
Bọn Tàu lại vừa mới qua bắt một em bé Việt Nam chỉ mới 9 tuổi và
cắt cổ rồi chặt rời đầu ra ở Lạng Sơn, không tưởng nổi sự đau đớn của đứa bé,
nhưng liệu có ai được biết bọn người đó sẽ bị hề hấn gì hay không?
Nhìn vào xã hội Việt Nam ngày nay không thể thấy cái nào mà không
mù mù mờ mờ cả. Trước không có, sau cũng sẽ chẳng thể nào có, mà nó chỉ bắt đầu
từ khi cái chủ nghĩa Vong Bản và Phi Nhân bị du nhập vào Việt Nam mà ra. Không
có thể biến thành có. Trắng có thể hóa thành đen. Trong đời sống hàng ngày thì
vô vàn những bầy nhầy nửa thực nửa hư không biết đâu mà phân định. Đâu là những
nhà Nhân Sĩ Trí Thức?
Nếu không được may mắn ê a hết bậc Tiểu học dưới cái nền giáo dục
Đồi Trụy của miền Nam thì bản thân tôi cũng chẳng biết được gì để mà nhớ lại và
đưa ra so sánh. Trong cái nền giáo dục Đồi Trụy đó cái gì ra cái nấy. Đã gần 40
năm “Giải phóng miền Nam” mà khi nêu ra “Giải phóng nghĩa là gì?” thì chỉ nhận
được toàn những câu trả lời nửa gà nửa vịt. Trong khi ở chương trình lớp Năm
của cái nền giáo dục Đồi Trụy đó đã dạy một định nghĩa đơn giản mà lại đầy đủ
và rõ ràng:
“Giải phóng là cởi mở xiếng xích để sống một đời tự do.”
Còn với cái nền giáo dục Đỉnh Cao Trí Tuệ thì khi “giải phóng miền
Nam” cả triệu người phải mất quê hương xứ sở. Nay, nghe đến “giải phóng mặt
bằng” thì phải hiểu rằng đã có hàng trăm, hàng ngàn người ruộng vườn, nhà cửa
không còn, và cũng không biết bao nhiêu con người khốn khổ đã vào tù vì cái
“giải phóng” đó.
Có nhiều người, cũng là dân của miền Nam, trước kia học thì học
nhưng phải đợi đến tháng Tư năm 1975 mới biết được cái giá trị và ý nghĩa của
nó – con chim đã bị sập vào lưới, con cá đã bị lừa vào lờ mới thấm thía được
thế nào là đất rộng trời cao. Còn cả nước đến nay cũng đã quá nhàm tai với
thuật ngữ bị nhai đi nhai lại không biết mỏi răng “miền Nam được hoàn toàn giải
phóng”, nhưng lại chẳng mấy ai hiểu được cái nghĩa của “giải phóng” là gì.
Việt Nam hiện nay nhân tài không phải như lá mùa thu, tuấn kiệt
không phải như sao buổi sớm. Nhưng người miền Nam dù có tài giỏi gì thì cũng
không thể ngóc lên khỏi cái gông Lý Lịch vẫn còn bị tròng trên cổ, người miền
Bắc thì nhiều người tuy đã chán ngán Cộng Sản nhưng vẫn còn ưa núp dưới cái hào
quang hão huyền đầy tội ác của ông thánh “Bác Hồ”. Có những người cũng thuộc
hạng “tài cao học rộng” nhưng khi chính người thân của mình bị đảng trút oan
nghiệt lên mà vẫn đứng nhìn, hoặc lên tiếng, hoặc ra tay chiếu lệ chứ không dám
làm gì hơn, sợ mích lòng đảng.
Nói thì nói là “học rộng tài cao”, nhưng hỏi đảng là gì hoặc đảng
ở đâu thì chắc chắn là 100% không thể chỉ ra được. Hay có thể nói là không dám
chỉ ra. Không thể hoặc không dám chỉ ra được nhưng vẫn cứ tôn vẫn cứ thờ. Chẳng
lẽ “học rộng tài cao” lại là như thế? Còn gì là chữ nghĩa của Việt Nam?
Hãy thử xem như vậy thì làm sao những cái chủ trương, đường lối,
nghị định, hiến pháp, luật lệ… Mờ Mờ Ảo Ảo của đảng CSVN không thể“ngày một
được nâng lên một tầm cao mới”ở Việt Nam được?
Sáng nay đọc tin tức về phiên tòa xử Trương Duy Nhất từ một số bài
báo nước ngoài đều thấy họ đăng tin Luật sư Trần Vũ Hải đã yêu cầu“thẩm phán”
cho một định nghĩa rõ ràng về cái “lợi ích Nhà nước là gì” (“I wanted them [the
prosecution] to clearly define what is the interestof the state.” – Tran Vu Hai
) – Trích từ tờ Bangkok Post.
Tôi như muốn hô lên thật to: “Hoan hô Luật sư Trần Vũ Hải!”
Tôi nghĩ chí ít cũng phải như thế. Dù chưa là bao nhưng ít ra cũng
phải thế! Người dân phải biết bắt đầu buộc cái đảng CSVN phải giải thích hoặc
trả lời rõ ràng cái ý của nó về chính những gì nó nói.
“Lợi dụng quyền tự do dân chủ” thì trước tiên phải biết cái “tự do
dân chủ” đó là cái gì và như thế nào?
“Nếu tôi không trừ được tham nhũng thì tôi sẽ từ chức ngay” không
thể bị hiểu là tham nhũng càng tran lan thì tôi vẫn cứ là Thủ tướng!
“Tình đồng chí, tình anh em” không thể bị hiểu là mặc cho ngư dân Việt
Nam có thể bị cái đồng chí và cái anh em đó tha hồ bắn giết ngoài biển miễn sao
“tình nghĩa hai đảng ta ngày càng gắn bó” là được.
“16 vàng + 4 tốt” không thể để bị hiểu là những vấn đề mất đất,
mất biển, toàn cõi Việt Nam đâu đâu cũng có bọn giặc Tàu làm trời làm đất chỉ
là chuyện bình thường được!
“Xóa sạch lịch sử, đục bỏ lịch sử, cấm nhắc đến lịch sử dân tộc”
không thể bị hiểu là “vì đại cục” được.
Chí ít cũng phải là như thế!
“Lợi dụng quyền tự do dân chủ” không thể để bị hiểu người dân chỉ
một việc cúi đầu tuân thủ những gì của cái đảng CSVN rêu rao hoặc bố thí cho,
không được mở miệng ra thắc mắc hoặc làm bất kỳ điều gì ngoài sự cho phép của
bọn nó.
Tự Do Dân Chủ nghĩa là gì? Đã là Cộng Sản thì cái nghĩa Tự Do Dân
Chủ nằm ở đâu trong cái chủ thuyết đó?
Thời còn bị bọc kín bởi bốn bức tường XHCN, người miền Bắc mở
miệng ra thì sẽ bị tù đày hoặc thủ tiểu vì “Xét Lại” hoặc “Chống đảng”.
Thời Cộng Sản vừa ùn ùn kéo vào miền Nam, còn đang bị thế giới
cách ly, thì người miền Nam hễ mở miệng ra là bị quy cho là Phản Động, là bọn
Ngụy Quân Ngụy Quyền. Núi rừng “cái tạo” sẽ là những nơi không hẹn mà đến.
Thời nay không cách nào còn có thể bưng bít được nữa thì Dối Trá
đã trở thành một thứ “đạo đức” có chủ trương và công khai chai mặt của cái
guồng máy cai trị bạo tàn.
Vì sự hài lòng của Thiên Triều Cộng Sản Bắc Kinh mà biết bao người
Việt đã phải vào tù bởi đám tay sai CSVN.
Cái thứ Văn Hóa nào đã làm cho xã hội Việt Nam trở thành như thế?
Cái loại Giáo Dục nào làm cho không biết bao nhiêu thế hệ người
Việt phải quen sống với những cái lề thói Vong Bản, Nô Lệ và Dối Trá như thế?
Đâu là Kẻ Sĩ Bắc Hà?
Đâu là Nhân Sĩ Trí Thức?
Đâu là Tiến Sĩ, đâu là Giáo Sư?
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc và cho Ý kiến.