Hình ảnh nói lên: Sự kiện Tội Ác Việt Cộng ! ! !






http://1.bp.blogspot.com/-H2UASSKYcOk/UJml_6fpwuI/AAAAAAAA0Q8/ThhrjwncSGc/s1600/babui-danlambao-%C4%90a%CC%82%CC%81t+nu%CC%9Bo%CC%9B%CC%81c+la%CC%80+ca%CC%81i+%C4%91uo%CC%82i+sam1.jpg








Tuesday, December 24, 2013

Viết cho chú ba Nguyễn Tấn Dũng-thủ tướng nước cộng hòa XHCN Việt Nam (Tiếp theo)

Viết cho chú ba Nguyễn Tấn Dũng-thủ tướng nước cộng hòa XHCN Việt Nam

Album nhac giang sinh



https://www.youtube.com/watch?v=I6SFl17jU6o&list=PL4FD9C8A3F7DB0294

Viết cho chú ba Nguyễn Tấn Dũng-thủ tướng nước cộng hòa XHCN Việt Nam (Tiếp theo)


Này Chú Ba Dũng,

Tôi đã gửi trực tiếp bài viết của tôi đến trang mạng của chú. Tôi tin rằng chú không ném nó vào sọt rác như những kiến nghị hoặc thư ngỏ mà những cách mạng lão thành hay các nhà trí thức trước kia thường gửi cho chú. Bởi vì tôi biết bản chất của chú là người Miền Nam “anh chị”, không ưa sự khách sáo, giả bộ lễ phép đểu của họ và quanh chú có nhiều thằng xu nịnh tâng bốc lấy điểm mà chú đã nghe nhàm tai rồi. Tôi không khuyên chú làm điều ích quốc lợi dân vì cộng sản chủ trương vô tổ quốc. Nhưng lãnh tụ cộng sản nào cũng mắc chứng thích được sùng bái, cho nên tôi phải nghĩ ra cách để chú Ba trở thành Thánh thì mới đủ sức thuyết phục.

Thực tiễn cho thấy những lãnh tụ nào dùng bạo lực cưỡng bức dân đúc tượng thờ mình như ông Thánh thì hoặc đã bị giật sập (như trường hợp Lenine, Staline) hoặc chưa bị giật sập thì bị nguyền rủa (như trường hợp Mao Trạch Đông, Kim Nhật Thành, Hồ Chí Minh). Chỉ có những ông Thánh do dân tự động dựng lên thì mới được thờ phượng vĩnh viễn (như trường hợp George Washington, Abraham Lincoln). Nếu chú Ba làm theo những gì tôi đề nghị trong bài viết thì chú Ba sẽ được phong Thánh đời đời, dù thành công hay thất bại.

Ngoài việc gửi bài viết của tôi đến trang mạng của chú, tôi còn gửi cho rất nhiều quan chức hiện phục vụ trong Nội các của chú và những nhà đấu tranh dân chủ. Chỉ một thời gian rất ngắn, tôi đã nhận được những phản hồi với nội dung hết sức tích cực như sau: “Ước chi lời đề nghị của ông được Thủ tướng của chúng tôi thi hành thì không những phúc đức cho dân tộc này, mà còn vẻ vang cho sự nghiệp chính trị của ông Thủ tướng biết mấy”. Họ yêu cầu tôi không được tiết lộ danh tính, vì sợ bị tai vạ. Tôi rất thông cảm.

Trong quá khứ đã có Trần Xuân Bách muốn trở thành Mikhail Gorbachev, nhưng cái vụng của ông Bách là chưa có thực quyền, chưa “cơ cấu” đủ nhân sự mà đã bày tỏ ý muốn làm cuộc cách mạng quá sớm, nên bị những thứ bảo thủ (còn đảng còn mình) như Đỗ Mười, Lê Đức Anh loại bỏ. Còn chú, như tôi đã phân tích trong bài trước, chú khôn ngoan hơn, biết nhẫn nại xây dựng đủ vây cánh nội bộ (từ Công an đến Quân đội), lại thêm may mắn gặp cái thế quốc tế (từ Hoa Kỳ đến các quốc gia trong vùng như Nhật Bản, Hàn Quốc, Phi Luật Tân, Đài Loan, Úc, Nam Dương, Mã Lai, Singapore…) đều muốn yểm trợ Việt Nam chống Trung Cộng.

Sự hống hách, lên gân của Trung Cộng muốn làm bá chủ thế giới khiến cho các nước chung quanh đoàn kết lại để sinh tồn. Chưa bao giờ các nước này trở thành đồng minh gắn bó với Hoa Kỳ đến thế. Việt Nam có vị trí chiến lược hết sức quan trọng, cho nên Hoa Kỳ và các quốc gia chung quanh ta chắc chắn sẽ không để Việt Nam rơi vào tay Trung Cộng. Vì vậy, nếu chú Ba dám thực hiện cuộc cách mạng như tôi đề nghị thì không việc gì phải sợ thằng Tàu Cộng.

Thực vậy, nếu chú Ba tiến hành những bước như tôi đề nghị trong bài trước thì khối dân oan, khối thanh niên yêu nước chống Tàu, các nhà hoạt động dân chủ nhân quyền, khối đảng viên phản tỉnh sẽ sống chết ủng hộ chú. Giống như xưa kia dân chúng ủng hộ Việt Minh chống Thực dân Pháp. Nghĩa là chú đang ở vào cái thế “win, win position” (từ thắng đến thắng) vì các yếu tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa đã có sẵn.

Có một vài ý kiến chê tôi là người nuôi ảo tưởng. Họ gièm pha chú Ba chỉ là một tên y tá vườn, đi theo cộng sản lúc còn nhỏ, học hành chẳng đến đâu, làm gì có cái tâm và có cái trí để trở thành vĩ nhân. Tôi khuyên chú Ba đừng vì những lời lẽ tiêu cực ấy mà thối chí, nản lòng. Lịch sử nước ta đã chứng minh: Một Đinh Bộ Lĩnh xuất thân là chú bé chăn trâu, nhưng đã dẹp loạn 12 sứ quân mà lập nên triều đại nhà Đinh, khởi đầu trang sử nước nhà. Một Nguyễn Huệ xuất thân từ một người theo hai anh đi thâu thuế chợ ở Quy Nhơn mà trở thành một nhà quân sự đại tài từng được sánh với Napoléon. Ngay cả Napoléon chỉ là một anh Đại úy Pháo binh từ đảo Corse cũng đã một thời làm khiếp vía các quốc gia Âu châu. Thử hỏi các vị anh hùng cái thế trong nước ta hay trên thế giới lưu danh thơm trong sử sách đã có mấy ai có văn bằng Tiến sĩ.

Người ta còn nêu cho tôi câu hỏi: “Vấn đề đặt ra là chú Ba Dũng có đủ CÁI DŨNG để thực hiện hay không?”

Tôi cũng có câu trả lời cho họ. Ngay cả chú Ba không có cái dũng cũng phải thực hiện. Tại sao ư? Ngày xưa, tổ tiên mình dù đánh thắng giặc Tàu xong, vẫn phải chịu nhục xin triều cống và xin phong vương vì nước ta nhỏ. Ngày nay tình thế đã đổi khác, ta không còn chiến đấu đơn độc, thì không lý do gì phải cam tâm làm chư hầu nước khác. Nếu nước ta nằm vào vị trí như Tây Tạng hay Tân Cương thì đáng sợ Tàu thật. Nhưng nước ta, như trên đã nói, không bao giờ thế giới chấp nhận để cho nước ta bị rơi vào tay nước Tàu. Cho nên, về mặt đối ngoại coi như không có gì phải bận tâm. Nhưng về mặt đối nội, đảng cộng sản đang đối diện một kẻ nội thù (mà chính đảng cũng nhìn nhận) rất ghê gớm, hầu như không có thuốc chữa. Đó là chứng bệnh tham nhũng! Chứng bệnh tham nhũng giống như ung thư tàn phá nội tạng, không thể nào dùng xạ trị hay hóa trị để chữa khỏi, mà chỉ còn có cách là giải phẫu cắt bỏ khối u thôi. Thử hỏi, một người tự biết mình đang mang chứng bệnh hiểm nghèo thập tử nhất sinh thì nằm đó chờ chết hay đi tìm thầy chữa bệnh cho mình? Mà giải phẫu ắt phải chịu đau đớn!

Tôi không dám tự phụ cho mình là người thầy thuốc. Bất cứ ai, dù là người cộng sản hay không cộng sản nhìn thấy nguy cơ Hán hóa, đều muốn đề nghị một giải pháp (phương thuốc) giống như tôi đã cống hiến. Trừ phi chú Ba Dũng cam tâm làm Thái Thú cho Trung Cộng thì chúng ta không có gì để nói nữa.

Ở đây, tôi muốn trình bày với chú Ba thêm điều này được xem như nguyên tắc bất biến. Đó là bạo lực sẽ đẻ ra bạo lực. Ông bà ta đã dạy “con giun (bị) xéo quá cũng quằn”. Cái lệnh cho phép Công An xả súng bắn vào bất cứ ai chống lại người thi hành công vụ, đó là một mệnh lệnh thiếu khôn ngoan. Bởi vì tự dưng Đảng biến một Đoàn văn Vươn, một Đặng Ngọc Viết thành một triệu, mười triệu, trăm triệu Đoàn văn Vươn, Đặng Ngọc Viết mà thôi. Thử hỏi lúc bấy giờ Đảng có khả năng chống cự nổi không?

Dân ta hiền lành, nhẫn nại chịu đựng thật đấy, nhưng lịch sử từng chứng minh dân ta không bao giờ là con giun, chú Ba nên nhớ kỹ như thế. Vì vậy, cộng sản chủ trương khủng bố gieo rắc nỗi sợ hãi để biến người dân thành những con giun trong một giai đoạn ngắn thì được, nhưng mãi mãi là điều bất khả thi. Tới một mức độ nào đó, vì bản năng sinh tồn, dân ta sẽ quật khởi. Mà đợi cho đến lúc người dân quật khởi thì số phận người cầm quyền sẽ không thoát khỏi cơn thịnh nộ! Chú Ba hãy nghĩ tới trường hợp của hai vợ chồng Nicolae Ceausescu chết thê thảm ra sao, chú Ba Dũng à!

Tôi vẫn bảo lưu cái ý kiến chỉ chú Ba mới có khả năng thực hiện những điều tôi đề nghị trong lá thư trước mà thôi. Bởi vì chú Ba đang có thế, có lực mà ngoài chú Ba ra, không một ai có. Tôi biết rõ trong bộ máy cầm quyền cộng sản, bất cứ ai manh nha nuôi ý tưởng như tôi đề nghị là bị triệt hạ lập tức. Duy chỉ có chú là không ai dám động tới cái lông chân chú. Bằng cớ là thằng Trọng Lú, Tổng Bí thư Đảng và thằng Sang Tồi, Chủ tịch Nước cũng ớn chú, không dám gọi đích danh chú, mà chỉ bóng gió gọi Đồng Chí X. nữa là!

Tôi không thể viết ra một cách công khai dùng phương thức nào để thực hiện những điều tôi đề nghị với chú Ba. Vì “thiên cơ bất khả lậu”. Nhưng nếu chú Ba muốn lưu danh thơm thiên cổ thì hãy cho người bí mật tiếp xúc với tôi, tôi sẽ hướng dẫn. Làm đi chú Ba! Làm mà sẽ được phong Thánh thì tội gì không làm, hả chú?

Đêm nay thiên hạ mừng Chúa Jesus ra đời. Nếu chú thực hiện đề nghị của tôi (cũng là khát vọng của nhân dân Việt Nam) thì toàn dân Việt Nam hàng năm cũng sẽ vui mừng nhớ ơn một tân Nguyễn Tấn Dũng chào đời.

Thành phố Westminster, California, ngày 24 tháng 12 năm 2013


__________________________________



Hiện tượng Lê Hiếu Đằng và quy luật đào thải

Đôi lời: Không rõ “không hẹn mà nên” hay là có “hẹn hò” gì đó, mà cả hai bài trên QĐND và HNM sáng nay, tấn công vào những “thế lực thù địch”(?) từng một thời theo “đảng ta”, đều có hai chữ “đào thải“.
Phải chăng họ mới cùng được quán triệt tư tưởng, hành động, và cả từng … từ ngữ qua một cuộc họp nào đó với Ban Tuyên giáo Trung ương, nhằm đối phó với thế lực nguy hiểm này?
Có lẽ qua hết đợt chỉnh đốn này tới đợt chấn chỉnh khác, ĐCSVN chẳng “đào thải” được con sâu mọt bự nào, để cố chứng tỏ toàn đảng không phải là cả một bầy sâu mọt nhung nhúc, thôi thì đành làm cái chuyện ngược đời, là “đào thải” những kẻ không phải là … sâu mọt, để quyết tâm đưa đảng mình chính thức trở thành ĐẢNG SÂU MỌT?
BT
Thứ Hai 05:57 23/12/2013
(HNM) – Những ngày qua, chuyện ông Lê Hiếu Đằng – nguyên Phó Chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam TP Hồ Chí Minh – cùng vài người lớn tiếng tuyên bố ra khỏi Đảng Cộng sản Việt Nam (*), xem ra chỉ là “mua vui một vài trống canh” cho mấy trang mạng xã hội cùng trang tin điện tử và dăm ba đài nước ngoài lâu nay vẫn thù địch, chống phá Đảng Cộng sản.

Điều mà chúng tôi nói “mua vui” đến nực cười ở đây là: Một việc quá bình thường của quá trình đào thải lại được ồn ã thổi phồng lên thành “sự kiện xin ra khỏi Đảng” của những người được tán dương, tung hô như những “anh hùng”, những “chiến sĩ dũng cảm”, “có lương tâm, lòng tự trọng”, dám đứng lên đấu tranh cho dân chủ…(?!).
Tuy nhiên, “sân khấu” được dựng lên cũng đã đến hồi hạ màn bởi dù họ đã tốn công sức với thứ tư duy bóp méo, nhào nặn, với lòng hận thù nhưng tất cả vẫn lạc lõng trong dòng chảy cuồn cuộn của hiện thực xã hội. Những chiêu trò, luận điểm cũ rích dù được “dán” mác mới mà ông Lê Hiếu Đằng được coi là “hình mẫu”, “nhân vật tiên phong”, hay “nhân vật tiêu biểu” cũng không thể đánh lừa được dư luận. Chỉ tiếc cho một số người được tung hô, tán dương (hoặc tự tung hô, tự tán dương!) không hay biết hoặc có biết nhưng vẫn “tự thỏa mãn” việc bị lợi dụng, kích động, “tự thỏa mãn” vai trò con rối trong tay người khác.
Trở lại với câu chuyện ông Lê Hiếu Đằng tuyên bố ra khỏi Đảng Cộng sản Việt Nam. Việc đó có gì là lạ đâu! Một đảng viên đã có hơn 40 năm tuổi Đảng, đã có hơn nửa cuộc đời sống, chiến đấu và làm việc theo lý tưởng của Đảng, mà tới giờ như lý do ông tuyên bố là Đảng không còn như trước, chỉ là Đảng của những tập đoàn lợi ích, trở thành lực cản cho sự phát triển đất nước, dân tộc(!?). Có lẽ đó là kết cục như mấy tháng trước nằm trên giường bệnh, ông đã công bố “Suy nghĩ”, rồi viết “Thư ngỏ” mà rằng sẽ phải “thanh toán”, “tính sổ” lại tất cả. Lúc ốm đau bệnh tật, nhất là tuổi đã cao, con người ta không sáng suốt trong suy nghĩ, trong phát ngôn âu cũng là lẽ thường. Nhưng liệu đó có là cái cớ để ông dùng những cụm từ như các tay “anh chị” trong giới “xã hội đen” vẫn thường sử dụng? Thực chất thì mọi chuyện đều lôgíc chặt chẽ với nhau và việc tới giờ ông tuyên bố ra khỏi Đảng cũng là chuyện bình thường, hết sức bình thường. Sau ngồn ngộn những gì ông nghĩ, ông nói, ông viết về Đảng Cộng sản Việt Nam thì rõ ràng ông không còn xứng đáng đứng trong đội ngũ của những người quyết tâm suốt đời phấn đấu cho mục đích, lý tưởng của Đảng, đặt lợi ích của Tổ quốc, của giai cấp công nhân và nhân dân lao động lên trên lợi ích cá nhân. Và Đảng Cộng sản Việt Nam cũng không thể giúp ông thỏa mãn những “nguyện vọng cá nhân” như cách tư duy lệch lạc của ông. Và như vậy, tất cả những người có lương tâm, tư duy trong sáng đều hiểu: Đó là hệ quả tất yếu của sự bất mãn. Mà bất mãn trong mọi trường hợp đều là hệ quả của những đòi hỏi mang tính cá nhân không được thỏa mãn! Nhưng một Đảng cầm quyền có 80 năm trưởng thành (hiện nay có hơn 4 triệu đảng viên), chiến đấu không mệt mỏi vì hạnh phúc của nhân dân, vì độc lập, tự do của dân tộc, gặp vô vàn khó khăn gian khổ do thù trong giặc ngoài gây ra, thì việc có một số đảng viên bất mãn vì mục đích cá nhân không được đáp ứng, cũng không có gì là ngạc nhiên. Bởi lẽ, đó là một quá trình đào thải mang tính quy luật. 
Quy luật đào thải những đảng viên biến chất như vậy hoàn toàn không có nghĩa là Đảng Cộng sản Việt Nam không còn xứng đáng với vị trí, vai trò là Đảng cầm quyền. Trong quá trình phát triển và trưởng thành của bất cứ một tổ chức, chính đảng nào thì việc kết nạp – giáo dục – rèn luyện và kỷ luật – khai trừ, thải loại, là mối gắn kết biện chứng, có quan hệ mật thiết và không thể xem nhẹ bất cứ mặt nào. Đó là sự đào thải tất yếu để phát triển. Chặng đường hơn 80 năm qua của Đảng Cộng sản Việt Nam kể từ ngày thành lập tới nay, cùng với sự củng cố, lớn mạnh không ngừng của đội ngũ đảng viên thì vấn đề kỷ luật trong Đảng luôn được nêu cao và giữ vững. Và chính điều đó làm nên sức mạnh của các tổ chức, cơ sở đảng, góp phần xây dựng Đảng ngày càng trong sạch, vững mạnh. Vậy nên nói, một số người không còn thấy mình xứng đáng ở trong đội ngũ của Đảng, xin ra khỏi Đảng, hay việc khai trừ, kỷ luật đảng viên mắc sai lầm, khuyết điểm cũng là hết sức bình thường. 
Tại Điều 1 – Điều lệ Đảng Cộng sản Việt Nam đã ghi rõ: “Đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam là chiến sĩ cách mạng trong đội tiên phong của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và dân tộc Việt Nam, suốt đời phấn đấu cho mục đích, lý tưởng của Đảng, đặt lợi ích của Tổ quốc, của giai cấp công nhân và nhân dân lao động lên trên lợi ích cá nhân; chấp hành nghiêm chỉnh Cương lĩnh chính trị, Điều lệ Đảng, các nghị quyết của Đảng và pháp luật của Nhà nước; có lao động, hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao; có đạo đức và lối sống lành mạnh; gắn bó mật thiết với nhân dân; phục tùng tổ chức, kỷ luật của Đảng, giữ gìn đoàn kết thống nhất trong Đảng”. Với những tiêu chuẩn đó, những đảng viên suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống đã bị thi hành kỷ luật. Ngay cả những đảng viên giữ chức vụ cao trong hệ thống chính trị, nhưng không giữ được tư cách đảng viên cũng đã bị xử lý kỷ luật khai trừ, cảnh cáo theo quy định của Đảng; hoặc bị xử lý bằng pháp luật đúng với tội danh đã phạm phải. Điểm lại, năm 2011 cũng có trên 13.000 đảng viên đã bị xử lý kỷ luật với các mức độ khác nhau; năm 2012 con số đó là trên 15.000 đảng viên. Nghị quyết Trung ương 4 (khóa XI) “Một số vấn đề cấp bách về xây dựng Đảng hiện nay” được ban hành cũng là để tiếp tục xây dựng, chỉnh đốn Đảng, nâng cao năng lực lãnh đạo, sức chiến đấu của các cấp ủy, tổ chức đảng và đội ngũ cán bộ, đảng viên. 
Điều đó là hết sức cần thiết và trong quá trình làm trong sạch Đảng, sự đào thải là tất yếu để phát triển. Một bộ phận thể hiện sự suy thoái nghiêm trọng về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống; tỏ rõ quan điểm trái với Cương lĩnh, Điều lệ Đảng, có hành vi làm trái nguyên tắc tổ chức, sinh hoạt đảng, thậm chí có người “sám hối”, “trở cờ” như ông Lê Hiếu Đằng thì liệu họ có còn xứng đáng đứng trong hàng ngũ đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam? Hơn nữa, sự “trở cờ” như ông Lê Hiếu Đằng không chỉ phủ nhận tất cả những thành tựu vô cùng to lớn của Đảng trong suốt 80 năm qua là đã lãnh đạo toàn dân đấu tranh chống giặc ngoại xâm giải phóng dân tộc, xây dựng đất nước Việt Nam giàu mạnh, mà còn phủ nhận chính lý tưởng và những năm tháng công tác của ông trong đội ngũ tiên phong của dân tộc. Sự phủ nhận và tự phủ nhận sạch trơn đó, chắc hẳn ông Đằng đã có câu trả lời trước khi tuyên bố ra khỏi Đảng Cộng sản Việt Nam.
Chủ tịch Hồ Chí Minh từng căn dặn: “Một dân tộc, một Đảng và mỗi con người, ngày hôm qua là vĩ đại, có sức hấp dẫn lớn, không nhất định hôm nay và ngày mai vẫn được mọi người yêu mến và ca ngợi, nếu lòng dạ không trong sáng nữa, nếu sa vào chủ nghĩa cá nhân”. Thế nên, trường hợp của ông Lê Hiếu Đằng và một vài người tuyên bố ra khỏi Đảng cũng đâu có gì là lạ? Hãy để ý xem những người tung hứng, tán dương kiểu phát ngôn hằn học của ông, hoan hô ông trong việc kêu gọi “thành lập đảng đối lập”, hô hào “một cuộc khởi đầu mới”, rồi dành cho ông những cụm từ mỹ miều như “trở về với nhân dân”, “hành động tạo tiếng vang”… xem họ là ai? Cũng vẫn là những “nhân vật” quen thuộc với một số chiêu trò trong vài năm qua cả thôi. Khác chăng là lần này họ đặt ông vào vị trí trung tâm của “sân khấu” để lên tiếng chỉ trích, bôi nhọ, phủ nhận vai trò cùng những thành tựu đất nước đạt được dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam; cho rằng Đảng không còn giữ được bản chất một đảng vì dân, một đảng cách mạng; rồi họ hò la, thổi phồng lên quan điểm cần phải đa nguyên, đa đảng, la lối đòi dân chủ, quyền con người… Điều đó được một số đài nước ngoài và một vài trang mạng xã hội vốn luôn có thái độ thù địch với chế độ ta lập tức chớp cơ hội, “tiếp âm”, “khuếch đại”, dùng những thủ thuật “kẻ tung, người hứng” để đẩy một chuyện hết sức bình thường trở thành “sự kiện có tầm cỡ”, coi đó là “dư luận”, là “công chúng”, là “ý chí của số đông”. Chiêu trò lỗi thời này không lừa dối được ai khi chính trên các trang mạng xã hội đã xuất hiện hàng trăm, hàng nghìn ý kiến hồi âm, phản bác, vạch rõ chân tướng, thủ đoạn của những “nhà dân chủ” giả hiệu. Phải chăng chỉ có ông Lê Hiếu Đằng và một số người là không đủ tỉnh táo để nhận ra điều đó. Thế nên, thật đáng tiếc cho một người từng có hơn 40 năm đi theo Đảng, một người vốn là luật gia, từng “khoe” có đọc nhiều sách triết học “đông tây kim cổ”…, rồi từng giảng dạy ở Trường Đảng Nguyễn Văn Cừ!
Trượt dài trong nhận thức, tư duy sai lầm, lệch lạc; bị bao phủ trong “ánh hào quang” của “chiếc áo” dân chủ do những kẻ dàn dựng sân khấu tạo ra, ông Lê Hiếu Đằng và một số người không còn đủ tỉnh táo để suy ngẫm về những phân tích, góp ý chân thành của những người bạn thân thiết, những người đồng chí, đồng đội vốn đã đồng hành cùng ông trên chặng đường dài hơn nửa đời người, những người đã vào sinh ra tử chiến đấu vì lý tưởng cộng sản, vì hạnh phúc của nhân dân. Chính vì vậy, những người như ông Lê Hiếu Đằng không còn xứng đáng đứng trong hàng ngũ của Đảng Cộng sản Việt Nam. Dù họ có cố tình to tiếng tuyên bố “từ bỏ Đảng” bằng cách này hay cách khác để đánh bóng mình chăng nữa, dù Đảng Cộng sản Việt Nam chưa tuyên bố khai trừ họ, thì bản chất họ vẫn là những người bị thải loại trong quá trình đào thải để Đảng Cộng sản ngày càng trong sạch, vững mạnh mà thôi.
Trên con đường phát triển, loại bỏ khỏi Đảng những người cơ hội, mưu cầu thỏa mãn cái tôi cá nhân, thoái hóa biến chất là việc rất cần thiết để giữ vững và phát huy bản chất cách mạng của Đảng, tiếp tục củng cố sức mạnh của Đảng để lãnh đạo đất nước và dân tộc tiến lên phía trước. Vì vậy chuyện ông Lê Hiếu Đằng và một số người tuyên bố ra khỏi Đảng Cộng sản Việt Nam không có gì phải ngạc nhiên.
Hoàng Thu Vân
* Liên quan:  - 


No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã đọc và cho Ý kiến.

Featured Post

Lisa Pham Vấn Đáp official 30/4/2024

My Blog List