Nguồn Gốc Các ĐẠI GIA ĐỎ
Tác Giả : NGÔ NHÂN DỤNG
Kinh nghiệm đổi mới kinh tế ở các nước cộng
sản cho thấy việc cải tổ chậm chạp, đổi mới nửa vời thay vì thay đổi toàn diện,
đã tạo thêm nhiều cơ hội cho các cán bộ cao cấp kiếm lời nhờ “thu tô.” Trong
kinh tế học, thu tô (rent-seeking) là những hành động kiếm lời mà không cung
cấp một dịch vụ hay sản xuất một hàng hóa có ích lợi nào cho nền kinh tế. Buôn
quan bán chức, làm dụng quyền thế ăn hối lộ đều là “thu tô,” nhưng còn nhiều
loại thu tô khác nữa.
Trong bài trước, mục này đã nêu lên vài hành
động thu tô như lạm dụng các độc quyền mua bán nhờ hệ thống cung cấp giấy phép;
vay nợ ngân hàng nhà nước với lãi suất quá thấp so với thị trường; lợi dụng hệ
thống hai thứ giá cả trong lúc tranh tối, tranh sáng. Các đại gia đỏ thu tô nổi
tiếng nhất phần lớn là ở các nước thuộc Liên Xô cũ, nhất là tại Nga, Ukraine,
và Kyrgyz vùng Trung Á. Các nước bị tư bản đỏ lộng hành cũng là những nước mà
tiến trình cải tổ kinh tế cũng như chính trị chậm nhất. Ngược lại, các quốc gia
vùng Baltic cũng thuộc Liên xô cũ như Estonia, Latva, Lithuania, và các nước
Trung Âu như Ba Lan, Tiệp, đều thay đổi nhanh chóng cả kinh tế lẫn chính trị
thì họ vừa thoát nạn tư bản đỏ hoành hành, mà kinh tế sau đó lại phát triển
vững vàng hơn. Trong một bài sau sẽ trình bày vụ ăn cướp lịch sử tạo nên các
đại gia đỏ ở Nga trong chương trình tư nhân hóa các doanh nghiệp nhà nước.
Nguồn gốc các đại gia đỏ làm giầu nhờ thu tô
do đâu mà ra? Các cuộc nghiên cứu trong 20 năm đổi mới ở 27 nước cựu cộng sản
cho thấy các đại gia đỏ phát sinh từ bốn thành phần chính.
Thứ nhất là giai cấp nắm quyền lực cao nhất
trong thời cộng sản thì dễ dàng tự biến thành tư bản đỏ sau khi chế độ cộng sản
đổ. Giai cấp này thường được gọi tên là Nomeklatura. Tại các nước Trung Á thuộc
Liên Xô cũ, thân nhân và tay chân của các ông tổng thống Nazarbayev (Kazakhstan)
hoặc Alyiev (Azerbaijan) đã trở thành chủ tịch, tổng giám đốc các công ty lớn
nhất nước. TạiUkraine, có những đại gia là người cộng tác làm ăn với Tổng Thống
Kuchna. Một lãnh tụ cộng sản địa phương như Lazarenko, từng làm thủ tướng, đã
biến thành một đại gia kiểm soát ngành năng lượng (ông này sau trốn sang Mỹ, bị
bắt về tội rửa tiền). Tại Nga, các lãnh tụ hàng đầu của đảng cộng sản không có
thời giờ đủ để tự biến thành đại gia đỏ, nhường phần đó cho thế hệ con em, nằm
trong Ðoàn Thanh niên Cộng sản. Bù lại, giới lãnh đạo các doanh nghiệp nhà nước
ở Nga lại đóng vai trò quan trọng nhất trong chương trình tư nhân hóa các doanh
nghiệp mà họ là quản đốc, để chuyển tài sản công thành của cải riêng.
Thành phần thứ hai của các đại gia đỏ chính là
đám cán bộ cao cấp hạng nhì, nằm trong bộ máy chính quyền cộng sản. Thí dụ rõ
nhất là Vladimir Olegovitch Potanin, người chỉ đứng đầu một vụ trong Bộ Ngoại
Thương. Bố mẹ Potanin đã giữ các chức vụ quan trọng trong chế độ, cho nên ông
ta mới theo chân bố vào ngồi cái ghế tốt Soyuzpromexport đó. Khi gió vừa đổi
chiều, Potanin đã đổi hướng ngay, năm 1991 bỏ nghề công chức ra lập công ty
Interros tư doanh; thành lập ngân hàng xuất nhập cảng ONEXIM năm 1993, rồi sử dụng
mạng lưới quen biết cũ trong chính quyền để kiểm soát tất cả tài sản và hệ
thống thân chủ của Ngân hàng Comecom bị giải tán. Năm 2004 Interros được Ngân
Hàng Thế Giới xếp hàng thứ năm trong số các đại công ty ở Nga; cũng làm chủ 30%
công ty khoáng sản vĩ đại Norilsk Nickel. Sự nghiệp của Potanin cứ thế tiến
mãi, cho tới thời Putin vẫn còn nguyên địa vị mặc dù nhiều đại gia đỏ cùng thời
đã bị bắt bỏ tù hay đày biệt xứ.
Một đại gia đỏ Nga khác là Vagit Alikperov,
năm 1990 đang làm thứ trưởng Bộ Dầu Khí Liên Xô trước khi sụp đổ. Rời khỏi
chính quyền, Alikperov cùng với các bạn đồng sở cũ lập công ty dầu khí LUKoil,
rồi “giải tư,” bán hết phần sở hữu của chính phủ cho các đại gia. Hiện nay
LUKoil là công ty dầu khí đứng hàng thứ sáu trên thế giới, mà dự trữ dưới đất
lớn chỉ thua công ty Mỹ Exxon. LUKoil là công ty Nga đầu tiên đã mua một công
ty dầu khí Mỹ, Getty, cùng với 1,300 cây xăng ở nước Mỹ.
Một thành phần khác của các đại gia đỏ là đoàn
viên Ðoàn Thanh niên Cộng sản tại Nga (Komsomol). Dưới chế độ cộng sản, các
lãnh tụ lo cho con cháu vào học các trường lớn nhất rồi dùng Komsomol làm nơi
nuôi dưỡng, bao bọc cho chúng chiếm các địa vị lãnh đạo. Mikhail Borisovitch
Khodorkovsky là một phó thư ký đoàn tại Moskva, đã cùng các đoàn viên khác dùng
một số tiền trong quỹ hoạt động thương mại, sau đó liên kết với một ngân hàng
nhà nước lập ra ngân hàng MENATEP. Khodorkovsky là người đã bày mưu đưa ra
chương trình các doanh nghiệp nhà nước “trả nợ bằng cổ phần” (loans for
shares). Theo kế này, lúc đầu thì ngân hàng của các đại gia đỏ cho các xí
nghiệp vay tiền, sau họ biến nợ thành cổ phần, chiếm đa số các cổ phần, rồi làm
chủ các doanh nghiệp nhà nước.
Nhờ kế đó, Khodorkovsky trở thành ông chủ của
công ty năng lượng lớn nhất Nga Yukos, trong một vụ tư nhân hóa nhơ bẩn vì
nhiều người bị giết, trong đó có thị trưởng thị xã Nefteyugansk, nơi có nhiều
mỏ của Yukos. Nhầm lẫn của Khodorkovsky là đã bỏ tiền chống lại Putin trong
cuộc bầu cử năm 2000, đến năm 2003, bị Putin bắt bỏ tù, nay còn đang thụ án.
Một đoàn viên Ðoàn Thanh niên Cộng sản nổi
tiếng nữa là Vladimir Gusinsky, từng phụ trách tổ chức các dạ hội âm nhạc cho
Komsomol. Gusinsky đã tổ chức một ngân hàng MOST rồi lập đài truyền hình tư
nhân đầu tiên ở Nga. Dùng báo đài chống Putin, năm 2000 Gusinsky bị bắt, rồi
trốn sang Tây Ban Nha lúc được tạm tha.
Oleg Deripaska cũng là một đoàn viên Konsomol,
lúc đi học còn nghèo khó đến nỗi có ngày chỉ lo kiếm đủ thức ăn. Bỏ học, đi làm
nghề buôn sắt vụn, vậy mà tới năm 1994, mới 27 tuổi, Deripaska đã làm chủ 20%
cổ phần của một công ty nhôm lớn. Ðến năm 2008, tạp chí Forbes liệt ông vào
bảng các người giầu nhất thế giới, với tài sản gần 28 tỷ đô la, đến năm 2011
chỉ còn 17 tỷ đô la Mỹ! Deripaska hiện nay vẫn còn địa vị nhờ đã ủng hộ Putin.
Có lần Deripaska đi theo Putin tới làng Pikalyevo, nơi các công nhân đang đình
công đòi trả lương đầy đủ; trong một công ty do Deripaska làm chủ. Trước ống
kính truyền hình, Putin sai người gọi Deripaska tới; bắt ký một tờ giấy cam kết
giải quyết lương bổng cho công nhân; Deripaska ngoan ngoãn ký tên. Rồi Putin
còn làm nhục nhà tỉ phú hơn nữa, bảo Deripaska phải trả lại cho mình cái bút
mới dùng.
Thành phần thứ ba trong số các đại gia đỏ là
những người ngoài đảng cộng sản nhưng liên kết làm ăn với các quan chức. Boris
Abramovitch Berezovsky thuộc loại này, đã trở thành một đại gia nhờ chiếm được
các công ty dầu lửa và công nghiệp, quản lý công ty hàng không Aeroflot và đưa
công ty này đến gần phá sản. Ðến thời Putin, Berezovsky mất địa vị phải trốn
sang sống ở nước Anh, và chết vào năm ngoái.
Với các đại gia đỏ chiếm của công làm của
riêng, năm 2004 nước Nga có 36 nhà tỷ phú đô la Mỹ trong số gần 700 người khắp
thế giới, mặc dù nền kinh tế chỉ lớn bằng 2% kinh tế thế giới. Trong khi đó các
nước cùng một tổng sản lượng nội địa bằng Nga như Canada chỉ có 16
người, Hòa Lan có bốn người.
Tại sao nước Nga sản xuất ra nhiều đại gia đỏ
như vậy? Bởi vì trong quá khứ, dưới chế độ cộng sản, quyền lực ở Nga được tập
trung mạnh nhất so với các nước cộng sản khác ở Châu Âu. Khi chế độ cộng sản
sụp đổ, chính quyền mới nằm trong tay Yeltsin, một cựu ủy viên Bộ Chính Trị, và
chính ông này không có chút kinh nghiệm nào về kinh tế thị trường cũng như sinh
hoạt trong thể chế dân chủ. Sau khi chế độ sụp đổ năm 1991, quyền hành ở Nga
vẫn còn nằm trong một Xô Viết Tối Cao thoát xác, dưới danh nghĩa Quốc hội. Cả
Quốc hội này đã được bầu lên trong thời gian còn chế độ cộng sản, và họ bảo vệ
quyền lợi của giai cấp thống trị cũ. Yeltsin đã thỏa hiệp với nhóm thống trị
này khi thi hành việc cải tổ kinh tế, tạo cơ hội cho họ lũng đoạn! Ðây là một
bài học cho những nước chuyển hình từ độc tài sang dân chủ.
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc và cho Ý kiến.