Viết cho chú
ba Nguyễn Tấn Dũng, thủ tướng nước cộng hòa XHCN Việt Nam
NHỮNG CA KHÚC GIÁNG SINH HAY
NHẤT
https://www.youtube.com/watch?v=sS9O5GTNnTM
Này Chú Ba Dũng,
Vào năm 2006, ba anh chàng họ Nguyễn gồm: Nguyễn
Minh Triết, Nguyễn Phú Trọng và chú được đảng đưa lên làm Chủ tịch Nước, Chủ
tịch Quốc hội và Thủ tướng, tôi cho rằng đây là ba chàng Ngự Lâm Pháo Thủ (Les
Trois Mousquetaires) có thể làm thay đổi cục diện quốc gia, vì dường như Trời
Phật đang gửi một tín hiệu ứng theo tên tuổi của ba nhà lãnh đạo cao nhất nước.
Minh Triết: Tức là từ bỏ triết
thuyết tam vô cộng sản (vô gia đình, vô tổ quốc, vô tôn giáo) để trở về con
đường chánh đạo.
Phú Trọng: Tức là từ bỏ chính
sách bần cùng vô sản để đưa toàn dân đến phú cường.
Tấn Dũng: Tức là có lòng quả
cảm để không thèm lén lút làm chuyện tồi bại, ăn hối lộ, tham nhũng.
Bằng suy nghĩ lạc quan
chan chứa hy vọng ấy, tôi viết bài “Cơ Hội Bằng Vàng” nhằm cống hiến cho ba
chàng họ Nguyễn những kế sách kinh bang tế thế, xây dựng tự do, dân chủ hầu lưu
lại tiếng thơm muôn thuở cho dòng họ trong sử sách đời sau.
Nhưng sau một nhiệm kỳ
năm năm, cả ba chàng họ Nguyễn chẳng làm được điều gì ra hồn, mà tình trạng đất
nước càng tồi tệ hơn về mọi mặt: đạo đức suy đồi, kinh tế phá sản, tham nhũng
tràn lan, dân oan tăng trưởng.
Tôi nghĩ tại vì thằng
Triết thì lù đù ngây ngô thường tuyên bố lăng nhăng “cu-ba thức, cu-ba ngủ”;
thằng Trọng thì lú lẩn giống kẻ mắc chứng phương trệ tinh thần (down syndrome),
cộng thêm bộ máy chằng chịt như chân rết, nên một mình chú chẳng thể nào xoay
chuyển cuộc cờ. Thôi đành xính xái cho chú, vì chú chưa đủ thời gian thanh toán
những phần tử cản đường.
Qua nhiệm kỳ II, thằng
Triết về vườn, thằng Sang lên thay chức Chủ tịch Nước; thằng Trọng sang làm
Tổng Bí thư đảng, còn chú vẫn giữ nguyên chức Thủ tướng. Mấy năm đầu của nhiêm
kỳ II, có lẽ chú vẫn chưa “cơ cấu” đủ vây cánh, nên dù trong lòng chú mong muốn
làm cuộc đổi thay cũng chưa dám làm vì sợ chúng cấu kết nhau “cưa” mất ghế Thủ
tướng của chú. Cũng OK mà cảm thông cho chú đi.
Nhưng qua một vài sự
kiện gần đây, tôi coi bộ vị thế của chú đã vững lắm rồi.
Thứ nhất, ông Tướng Võ Nguyên
Giáp, một trong những người cùng ông Hồ dựng lên cái đảng cộng sản Việt Nam, níu
tay chú van lơn chú ngừng dự án khai thác bauxite ở Tây Nguyên, chú thẳng thừng
đáp: “Đảng đã quyết định rồi!”. Câu trả lời của chú ngon lành thiệt, vì chú
biết ông Giáp tính tình “thùy mị”, nhẫn nhục, ngoan ngoãn, bảo sao nghe vậy.
Đáp xong, chú còn nhếch mép cười với vẻ ngạo mạn. Nếu gặp phải ông Tướng cứng
cựa, chỉ cần quắt mắt phán: “Đảng là do tao dựng lên! đảng là tao! Tao là đảng
đây này! Nếu không có tao thì mày làm gì có địa vị ngày hôm nay?” thì tôi tin
chắc chú không dám đáp lại một cách xấc như vậy! Điều đó chứng tỏ chú là người
thông minh, có tài đánh giá đối tượng để nắn gân.
Thứ hai, thằng Trọng Lú Tổng Bí
thư mượn cớ chấn chỉnh đảng, kéo thằng Nguyễn Bá Thanh, Bí thư Thành ủy Đà Nẵng
ra Hà Nội phong chức xếp sòng Ủy ban Nội Chính Trung Ương để chuẩn bị “chơi”
chú. Trước ngày lên đường nhậm chức, thằng Bá Thanh tuyên bố mạnh dạn trước đại
hội địa phương rằng nó sẽ làm sạch hết ráo những phần tử “tiêu cực” trong đảng.
Nhưng chú cao tay ấn hơn, liền cử một phái đoàn thanh tra vào Đà Nẵng để “khui”
những bê bối của thằng Bá Thanh. Thế là thằng Bá Thanh mấy tháng trước hùng hổ
nói móc chú trước cả ngàn đảng viên, bỗng trở thành thằng câm không còn dám hé
răng một lời sau đó. Chú Ba hay thiệt, Chú Ba à! Tôi phục chú Ba lắm! Lưng bất
cứ thằng quan chức nào mà chẳng thẹo. Chỉ cần vạch áo ra cho mọi người xem là
chúng hết cường điệu ngay. Chú còn chơi một cú hay hơn nữa. Đó là thằng Trọng
Lú không thể “cơ cấu” thằng Bá Thanh vào chiếc ghế Ủy viên Bộ Chính Trị. Thay
vào đó, chú đưa thằng Nguyễn Thiện Nhân vào Bộ Chính Trị, rồi chỉ một thời gian
ngắn sau là chú đẩy thằng Nhân sang làm Chủ tịch Mặt Trận Tổ Quốc, một chức vụ làm
kiểng để trang trí cho đẹp mắt thôi, chẳng có quyền hạn gì.
Thứ ba, trong Đại hội đảng
giữa kỳ, Thằng Sang Móm, thằng Trọng Lú cho đàn em chất vấn chú đủ điều. Chúng
nêu ra tất cả những khuyết điểm của chú và đòi chú phải từ chức. Chú đã phản
pháo lại bằng một chiêu tuyệt đẹp: “Tôi vào đảng, tôi không xin đảng chức vụ.
đảng chỉ định tôi làm gì, tôi thi hành răm rắp, không hề từ chối. Nếu đảng muốn
tôi thôi chức Thủ tướng thì tôi thôi!”. Chú đổ tội cho đảng rất khéo và cũng
ngầm bảo cho thằng Trọng Lú, thằng Sang Tồi hãy liệu hồn, vì “đảng là tao, tao
là đảng”. Cuối cùng, cả hai thằng không dám đích danh gọi tên chú, mà chỉ dám
gọi chú là “Đồng Chí X” mà thôi!
Qua ba sự kiện nêu trên,
ai nấy đều nhận thấy chú là người có bản lãnh, thủ đoạn, từ thằng Tổng Bí thư
đảng đến thằng Chủ tịch Nước đều nể mặt chú là vì các tướng tá trong Quân Đội,
Công An đều được chú “cơ cấu” xong xuôi cả rồi, nên chẳng thằng nào dám động
đến lông chân của chú. Ngay cả thằng Nguyễn Sinh Hùng, Chủ tịch Quốc Hội, tuy
hắn mang tên Hùng cũng trở thành đứa chết nhát. Bởi vì con bài tẩy của thằng
Hùng cũng bị chú nắm rồi. Thằng Trọng thì Lú, thằng Sang thì tồi, thằng Hùng
thì hèn. Chẳng có đứa nào có thể sánh với CÁI DŨNG của chú cả, chúng chỉ đáng
xách dép cho chú mà thôi.
Mà này chú Dũng,
Hình như anh nào mang
tên Dũng cũng đều có cái cung cách ngon lành hết trơn. Này nhé! Phạm Chí Dũng
đang ngồi chỗ tốt cũng làm đơn ra khỏi đảng. Nguyễn Lân Dũng cũng không theo
nếp nhà để hưởng đặc quyền đặc lợi. Thậm chí thằng Dương Chí Dũng mặc dù bị tòa
kêu án tử hình, mặt vẫn nhơn nhơn tươi cười, còn đọc thơ giống như Cao Bá Quát
dưới triều nhà Nguyễn trên đường ra pháp trường, còn ngạo mạn đọc:
“Ba hồi trống giục đù
cha kiếp,
Một nhát gươm đưa đéo mẹ
đời”
Trong tất cả các anh tên
Dũng đó, chú là số một, là number one. Nói tóm lại, hiện nay chú là nhà vô
địch: Vừa giàu bậc nhất thiên hạ, vừa quyền to bậc nhất thiên hạ. Các thứ quyền
như quyền lực, quyền hành, quyền bính, chú đều có đủ. Chỉ có một thứ quyền duy
nhất mà chú không có. Đó là QUYỀN UY để được thiên hạ kính trọng, bởi vì tuyệt
đại đa số quần chúng đều khinh miệt tất cả cấp lãnh đạo cộng sản do chứng bệnh
… nói dối và không có dây thần kinh biết xấu hổ. Thế giới cũng không trọng sự
khả tín của lãnh đạo Việt Nam, vì luôn luôn trắng trợn vi phạm các công ước
quốc tế. Chẳng qua Hoa Kỳ và Nhật Bản muốn giao du với Việt Nam là vì họ muốn
sử dụng Việt Nam như một ngọn giáo thọc vào hông Trung Cộng thôi. Chú Ba Dũng
nên nhớ trên trường quốc tế, không có quốc gia nào thương quốc gia nào. Người
ta viện trợ cho mình đều có ý đồ cả. Chỉ có ông Hồ Chí Minh tối dạ mới kết
nghĩa huynh đệ môi hở răng lạnh với thằng Tàu, kẻ thù truyền kiếp của giống nòi
ta, để cho ngày nay dân ta lãnh đủ.
Thằng Tàu cực kỳ đểu,
chú Dũng ạ! Ngày xưa chúng nó cai trị hà khắc bằng cách bắt dân ta lên rừng
kiếm ngà voi, sừng tê giác; xuống biển mò ngọc trai là chúng ta đã coi thực dân
Tàu là ác ôn rồi chứ gì? Ngày nay bọn Tàu tinh vi hơn. Chúng có cách làm tiệm
tiến để dân ta chết dần chết mòn bằng các thứ bệnh không có thuốc chữa. Ví dụ
cho hóa chất độc hại vào thực phẩm, thịt cá, men làm rượu. Ép giá nông dân bằng
mọi thủ đoạn không thể lường được. Đó là cách ngấm ngầm diệt chủng vô cùng hiểm
ác.
Tôi thiết nghĩ, không
một ai trên cõi này muốn bị thiên hạ khinh bỉ, đúng không? Dù người ăn mày cũng
muốn có nhân cách! Chẳng qua ông Hồ Chí Minh lập nên một bộ máy độc tài toàn
trị, cấm ngăn tự do tư tưởng, bách hại tôn giáo và tuyên truyền bip bợm, nên chú
bị “đánh đồng” với những thằng cai trị lưu manh. Tôi thấy oan cho chú quá, vì
chú bị thừa hưởng một căn nhà đổ nát, dột từ trên nóc dột xuống.
Trong một buổi nói
chuyện nội bộ, thằng Tổng Bí thư Trung Cộng, Tập Cận Bình, nói rằng nó muốn cải
tổ hệ thống chính trị nước Tàu theo mô hình Tây Phương. Nhưng nó biết nó vừa
khởi sự là nó có thể bị mất mạng vì những thế lực bảo thủ trong bóng tối. Bởi
vì thằng Cận Bình mới lên cầm quyền, chưa đủ thì giờ gây thanh thế để nắm đầu
được các phe phái đối nghịch như chú. Hơn nữa, chưa chắc thằng Cận Bình đã có
cái bản lĩnh như chú Ba. Do đó, tôi đề nghị một chương trình hành động cho chú,
mà tôi tin rằng chỉ có chú mới đủ thủ đoạn, dũng khí làm được mà thôi:
1/ Tuyên bố từ bỏ chủ nghĩa
xã hội, một chủ nghĩa mà thằng Trọng Lú còn phân vân chưa biết đến hết thế kỷ
này có đạt được hay không.
2/ Trả tự do cho tất cả
những người bất đồng chính kiến, những nhà hoạt động đấu tranh cho quyền làm
người.
3/ Cứu xét và trả lại
tài sản của các tôn giáo mà đảng đã tịch thu, chiếm dụng trước đây. Chính quyền
không xen vào các sinh hoạt tôn giáo.
4/ Bồi hoàn thỏa đáng theo
giá thị trường cho những dân oan bị mất đất, mất nhà.
5/ Giải tán tất cả thành
phần Nội Các vì thiếu khả năng quản trị. Cho phép họ được hạ cánh an toàn. Mời
những chuyên gia thượng thặng Việt Nam khắp nơi trên thế giới trong các lãnh
vực kinh tế, tài chánh, giáo dục, y tế, môi trường v… v… về đảm nhiệm việc điều
hành guồng máy Nhà Nước. Mời những người trẻ có tinh thần yêu nước đấu tranh từ
trước tới nay vào làm phụ tá cho những chuyên gia trong chính phủ để học việc
nhằm tiếp nối sứ mệnh xây dựng đất nước trong tương lai.
6/ Giải tán Quốc Hội hiện
thời. Tổ chức bầu Quốc hội Lập Hiến để nhân dân trực tiếp chọn người tài đức.
Hiến Pháp mới là bộ luật cao nhất với những điều khoản bảo vệ giá trị con
người. Tam quyền phân lập rõ ràng. Đặc biệt đệ tứ quyền (tức là quyền tự do báo
chí) phải được tuyệt đối tôn trọng.
Thi hành chủ trương hòa
hợp hòa giải để đoàn kết toàn dân nhằm thực sự xây dựng một quốc gia tự do, dân
chủ, văn minh và phú cường khiến cho cộng đồng nhân loại phải nể phục.
Chú Ba Dũng thân mến,
Chỉ còn hơn một tháng
nữa tôi tròn 75 tuổi, đã về hưu hơn 10 năm nay, sống bằng tiền an sinh xã hội,
tuy chẳng nhiều nhặng gì, nhưng muốn có sâm-banh là có sâm-banh, muốn có sữa bò
là có sữa bò, muốn sâm là có sâm, muốn có yến là có yến. Ngày ngày đọc sách,
trời đẹp thì ra biển hóng gió, trời rét thì tập thể dục ở phòng gym. Là một kẻ
an bần lạc đạo, tôi chẳng hề nuôi bất cứ một tham vọng nào. Khác với những
“cách mạng lão thành”, những nhà trí thức có thói quen viết kiến nghị hoặc thư
ngỏ để van xin người cầm quyền việc này việc nọ, tôi viết những lời này cho chú
chẳng có ý đồ mang lại bất cứ một lợi ích gì cho bản thân, mà hoàn toàn vì lợi
ích của cá nhân chú.
Nếu chú nghe lời tôi mà
thực thi những điều tôi nêu trên thì chú sẽ trở thành một Nelson Mandela của Á
Châu, một vĩ nhân thời đại. Khi chú lìa trần, nhân dân Việt Nam sẽ tự động đúc
tượng chú để thờ và thanh danh dòng dõi nhà chú sẽ đời đời vinh hiển. Nhược
bằng chú cứ khư khư làm như cách làm hiện nay thì đoạn kết của cuộc đời chú,
tôi e rằng chẳng khác gì cặp vợ chồng Nicolae Ceausescu của Romania, Saddam
Hussein của Irak, Muanma Gaddafy của Lybia. Tôi nói thiệt đó, chú Ba Dũng ạ!
Chẳng phải tôi dọa chú đâu. Những tấm gương tầy liếp còn sờ sờ ra đó. Thời gian
cấp bách lắm rồi, đừng chần chờ cho tới khi “sự cố” xảy ra, lúc bấy giờ mới
than phải chi nghe lời lão Bằng Phong Đặng văn Âu thì đâu đến nông nỗi này.
Chú Ba Dũng đừng nghĩ
rằng ôm chân thằng Trung Cộng thì không mất đảng. Bởi vì thằng Trung Quốc hung
hăng thái quá, gây hấn lung tung vì tưởng mình đã đủ mạnh thì bọn da trắng Âu
Mỹ chẳng chịu nhịn đâu. Từ thế kỷ 18, Hoàng đế Napoléon của Pháp đã cảnh báo
họa da vàng. Nếu thằng Trung Quốc không chịu chung sống hòa bình, thì thế nào
bọn da trắng sẽ họp sức nhau lại để chia cắt Trung Quốc thành những tô giới như
xưa thôi. Hãy tưởng tượng kịch bản đó xảy ra thì ba triệu đảng viên cộng sản
Việt Nam chạy đâu cho thoát khỏi cơn thịnh nộ của hàng vạn dân oan căm thù bấy
lâu nay?
Tôi không phải là nhà
tiên tri hay kẻ tin vào câu sấm “Mã đề dương cước anh hùng tận”, vì sang năm là
năm con Ngựa. Những gì tôi trình bày với chú là con đường tất yếu phải xảy ra.
Cờ đang ở trong tay chú để chú trở thành một Nelson Mandela, vĩ nhân của thế
giới. Người lãnh đạo thông minh thì phải có viễn kiến.
Westminster, California,
ngày 18 tháng 12 năm 2013
Video: An ninh đánh người tàn
bạo trong buổi sinh hoạt chào mừng ngày Quốc tế Nhân quyền
Danlambao - Đoạn clip các bạn đang xem là những bằng
chứng kinh hoàng về sự dã man của lực lượng côn an - mật vụ được ghi lại hôm
8/12/2013, trong buổi sinh hoạt chào mừng ngày Quốc tế Nhân quyền do Mạng Lưới
Blogger Việt Nam tổ chức tại công viên 23/9, Sài Gòn.
Như bản tin đã đưa trên
Danlambao, nhà cầm quyền CSVN đã huy động rất đông côn an – mật vụ kéo đến khu
vực công viên 23/9 để khủng bố, cướp phá và đánh đập các blogger tham gia phổ
biến bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền cho người dân. Hai người đã bị an ninh
thường phục đánh đập gây thương tích là blogger Châu Văn Thi và Hoàng Dũng, nhiều
người khác bị ném mắm tôm...
Đoạn clip trên được ghi
lại vào thời điểm khoảng 18:00 tối, lúc mọi người đang ngồi thành vòng tròn để
nghe blogger Bùi Thị Nhung (Bé Mập Lai) đọc to nội dung bản Tuyên Ngôn Quốc Tế
Nhân Quyền. Khi Blogger Châu Văn Thi đang nghe điện thoại thì bất ngờ một tên
mật vụ từ phía sau lao đến hét lớn 'DM, thằng này dám chụp hình!',
rồi hắn tung ra những cú đánh tàn bạo nhắm thẳng vào gáy và đầu Châu Văn Thi.
Mặc dù nạn nhân đã ngã
xuống, nhưng tên mật vụ vẫn tiếp tục tung ra đòn cực mạnh nhắm vào mặt Châu Văn
Thi. Khi mọi người vội xông vào can thiệp, hắn vẫn tiếp tục tỏ ra hung hăng côn
đồ. Một số viên an ninh khác cũng lập tức chạy đến xô đẩy nhằm can thiệp cho
đồng bọn.
Sau đó, blogger Hoàng
Dũng đến trước mặt tên mật vụ này để nói chuyện phải quấy, đồng thời yêu cầu
hắn chấm dứt những hành vi bạo lực. Vừa dứt lời thì Hoàng Dũng tiếp tục bị tên
này đánh ngã, cánh tay đập xuống nền gạch chảy máu.
Trước đó, khi mọi người
đang phát bong bóng và Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền, chính tên mật vụ này là
kẻ đã xông đến đánh mạnh vào mặt Châu Văn Thi. Cú đánh mạnh trúng vào ngay giữa
mặt khiến mắt kính của Thi đang đeo bị gãy nát.
Châu Văn Thi từng bị một
tai nạn đáng ngờ khi đến Long An tham dự phiên tòa vụ án Đinh Nhật Uy, vụ tai
nạn đã khiến anh bị chấn thương nghiêm trọng ở đầu, hiện vẫn còn nhiều vết tụ
máu bầm chưa khỏi. Vì thế, những cú đánh của tên mật vụ nhằm thẳng những vết
thương chưa lành đã khiến Thi vô cùng đau đớn sau đó.
Sau ít phút hỗn loạn,
tất cả mọi người tiếp tục ngồi lại thành vòng tròn, bất chấp những hành vi
khủng bố, đánh người tàn bạo của lực lượng côn an, mật vụ.
“Tất cả ngồi xuống,
chúng ta chấp nhận đương đầu bạo lực”, những lời kêu gọi thét lên, các blogger
can đảm vẫn tiếp tục buổi sinh hoạt chào mừng ngày Quốc tế Nhân quyền, xung
quanh vẫn đầy rẫy hiểm nguy và bạo lực.
Chưa đầy một tuần sau,
ngày 13/12/2013, blogger Châu Văn Thi cùng bạn gái là Nguyễn Thảo Chi đã bị lực
lượng biên phòng cửa khẩu Mộc Bài (Tây Ninh) cấm xuất cảnh. Mạng Lưới Blogger
Việt Nam cho biết, mục đích chuyến đi của hai bạn là sang một số nước Đông Nam
Á để vận động một số cơ quan quốc tế về nhân quyền hỗ trợ phát triển tình trạng
nhân quyền tại Việt Nam.
Tại thời điểm ấy, những
vết thương trên người Châu Văn Thi vẫn còn chưa khỏi, bản thân anh và gia đình
vẫn liên tục bị côn an khủng bố, đe dọa.
Trò chơi Góp ý sửa đổi Hiến
pháp của đảng: Điếm và điếm
Sãi Mõ (Danlambao) - 1. Vừa qua trên các
phương tiện thông tin lề đảng, có vị với đầy đủ học hàm, học vị hẳn hoi, đồng
thời là đại biểu Quốc hội – “đại diện” cho cử tri đấy lại thản nhiên phát biểu:
“đông đảo”, “đại bộ phận” thậm chí “phần lớn” nhân dân đồng thuận với nội dung
bản dự thảo bản Hiến Pháp sửa đổi năm 2013. Tuy nhiên bất kỳ ai thử về một xóm
hoặc khu phố nào đó hỏi những người dân ở đây xem có mấy người nhìn thấy, chưa
nói là được đọc cái bản dự thảo Hiến Pháp này, chúng tôi dám chắc sẽ có kết quả
hoàn toàn trái ngược với lời phát biểu của các vị đại biểu kia.
Qua đó mới thấy “đảng
ta” rất thành công trong việc nuôi những “đám vẹt cảnh”, sẵn sàng bán rẻ danh
dự, chẳng ngại đem cái mặt thớt ra đánh đĩ cùng thiên hạ. Trơ trẽn, mặc nhiên
dối trá, lừa bịp không hề biết xấu hổ.
Tuy vậy nếu nói đúng
thực tế, tức là chỉ thiểu số hoặc rất ít người đồng tình thì bản Hiến Pháp năm
2013 dẫu nay có được Quốc Hội thông qua đi chăng nữa đâu có xứng đáng là khế
ước – tâm nguyện của đông đảo nhân dân Việt Nam. Còn cố tình bám giữ bản dự
thảo Hiến Pháp này thì nó cũng không thể có sức sống, chỉ lay lắt như “cây tầm
gửi” trên thân cây gỗ mục, một món nợ dân tộc, dấu ấn đen tối của lịch sử!
2. Rất may trong khu vực
vừa rồi chẳng có nước nào tranh cử, thành thử Việt Nam đã nghiễm nhiên “chui”
được vào Hội đồng nhân quyền của Liên hợp quốc, mặc dù cái Nhà nước toàn trị
này hoàn toàn “phi nhân quyền”.
Tuy nhiên vì mục đích
níu kéo quyền lực, đảng Cộng sản Việt Nam vẫn không ngừng sử dụng mọi quỷ kế, kể
cả những cánh tay nối dài của mình sục vào mọi ngõ ngách có thể - mặc nhiên
đánh đĩ cả Hội đồng nhân quyền quốc tế ra sức kiểm duyệt quyền công dân trong
các hoạt động dân sự. Dưới đây chúng tôi xin đơn cử về một hành động mới đây
tại thành phố Vũng Tàu:
Công an: Ngắm đi ngắm lại bắn
ai từ rày?
Trần Thị Hải Ý
(Danlambao) - “Hai tay cầm khẩu
súng này, / Ngắm đi, ngắm lại: bắn ai từ rày? / Bắn vào Tàu khựa, tay sai: / Lũ
cướp nước, lũ đọa đày dân ta; / Lũ không yêu trẻ kính già, / Lũ cướp đất, lũ
đốt nhà xôn xao; / Lũ đòi sưu nặng thuế cao, / Lũ đi chém giết đồng bào Việt
Nam! / Bắn được chúng, chết cũng cam, / Vì mình dù chết, nước Nam vẫn còn!”
*
Báo lề đảng đưa tin, nguyên văn: [“Từ
01/02/2014, sau khi áp dụng các biện pháp để khống chế người chống đối không có
kết quả, cán bộ thi hành công vụ có quyền nổ súng để phòng vệ, bắt giữ”].
Nghị định này làm Hải Ý em nhớ lại:
Hồ Chí Minh luôn chú trọng đến lực lượng công
an. Người bảo công an nhân dân là một lực lượng bảo vệ của chính quyền chuyên
chính dân chủ nhân dân, có nhiệm vụ giữ gìn trật tự an ninh cho nhân dân, xem
xét tìm tòi âm mưu phản động làm hại nhân dân, trấn áp bọn tay sai chống lại
chính quyền. Hồ Chí Minh nhắc nhở: “Công an là bạn dân thì những việc việc oanh
liệt của quân và dân ở các địa phương, công an cần phải biết rõ”. “Công an phải
bảo vệ dân chủ của nhân dân và thực hiện quyền chuyên chính với những kẻ chống
lại dân chủ của nhân dân”.
Cán bộ Lớp Trung cấp Công an rất phấn khởi, vinh
dự được Bác Hồ đến thăm và chụp ảnh kỷ niệm (1950). Ảnh: Tư liệu.
Hồ Chí Minh nêu ra những nhiệm vụ chính mà lực
lượng công an cần phải thực hiện cho bằng được: xây dựng bộ máy công an phục vụ
dân, tổ chức giáo dục nhân dân trong công việc phòng gian trừ gian, để nhân dân
thiết thực giúp đỡ công an; Cách tổ chức công an phải giản đơn thiết thực,
tránh tệ hình thức giấy má; Lề lối làm việc phải dân chủ, cấp trên kiểm tra cấp
dưới, cấp dưới phê bình cấp trên, cùng giúp đỡ nhau về kinh nghiệm, sáng kiến,
để cùng nhau tiến bộ. Tự phê bình và phê bình trên tinh thần thân ái và lập
trường cách mạng; khuyến khích nhân dân phê bình công an, để nhân dân hiểu công
an, yêu công an và giúp đỡ công an. Người nhắc nhở: “Công việc làm của công an
âm thầm nhưng rất quan trọng, vì vậy công an phải tránh các khuyết điểm như sợ
khó, sợ khổ, không bền gan, không quyết chí, kém cảnh giác, hữu khuynh”.
Trong bài nói chuyện tại Hội nghị Công an toàn
quốc lần thứ 14, vào tháng 1/1960, Hồ Chí Minh nêu rõ: Nhiệm vụ của ngành công
an là: “Tăng cường cuộc đấu tranh chống phản cách mạng dưới mọi hình thức; Giữ
gìn thật tốt trật tự, an ninh. Để hoàn thành tốt nhiệm vụ đó, cán bộ và chiến
sĩ công an cần phải: Luôn luôn nâng cao trình độ giác ngộ xã hội chủ nghĩa;
đoàn kết chặt chẽ nội bộ, đoàn kết chặt chẽ giữa công an và nhân dân vũ trang;
đoàn kết chặt chẽ giữa công an và nhân dân, và dựa vào lực lượng to lớn của
nhân dân; Phát huy dân chủ nội bộ; kiện toàn tổ chức thành một lực lượng thật
vững mạnh của nền chuyên chính vô sản”. Hồ Chí Minh nêu rõ tư cách và nhiệm vụ
của người công an: “Đối với tự mình phải cần, kiệm, liêm, chính. Đối với đồng
sự, phải thân ái giúp đỡ. Đối với Chính phủ phải tuyệt đối trung thành. Đối với
nhân dân phải kính trọng, lễ phép. Đối với công việc, phải tận tụy. Đối với
địch, phải cương quyết, khôn khéo”.
Ngày 29/4/1963, trong bài nói tại Hội nghị cán
bộ ngành công an, Hồ Chí Minh nói: “Công an cách mạng là một vũ khí sắc bén của
chuyên chính vô sản. Cho nên nhiệm vụ công an là cực kỳ quan trọng, phải giữ
gìn trật tự trị an, bảo vệ cho nhân dân ta an cư lạc nghiệp. Làm mọi việc phải
đi sâu, đi sát, phải tránh chủ quan, phải có kế hoạch chu đáo, phải có quyết
tâm bền bỉ. Các cấp ủy Đảng phải thật sự giúp đỡ và lãnh đạo chặt chẽ công an.
Ngành công an có nhiệm vụ xây dựng một bộ máy công an nhân dân vì dân phục vụ,
là bạn dân, giúp đỡ nhân dân, tổ chức giáo dục nhân dân trong công tác phòng
gian, trừ gian. Công an “Phải gần gũi nhân dân, dựa vào lực lượng của nhân dân,
xa rời nhân dân thì tài tình mấy cũng không làm gì được. Nhân dân có hàng triệu
tai mắt. Nếu công an biết dựa vào nhân dân thì nhân dân sẽ là người giúp việc
rất đắc lực cho công an”. Hồ Chí Minh căn dặn các cán bộ công an phải có lập
trường rõ ràng vững chắc, tư tưởng xã hội chủ nghĩa, tức là “mỗi người hãy nghĩ
đến lợi ích chung, lợi ích toàn dân trước, phải chống chủ nghĩa cá nhân”. Mỗi
cán bộ công an đều có trách nhiệm xây dựng bộ máy công an, phải cố gắng gương
mẫu trong học tập, trong công tác, gương mẫu về đạo đức cách mạng. Trong sự
nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội và bảo vệ Tổ quốc, nhiệm vụ của công an rất lớn,
rất gian khổ nhưng rất vẻ vang. Hồ Chí Minh tặng lực lượng công an bài thơ:
“Đoàn kết, cảnh giác
Liêm, chính, kiệm, cần.
Hoàn thành nhiệm vụ,
Khắc phục khó khăn,
Dũng cảm trước địch,
Vì nước quên thân,
Trung thành với đảng,
Tận tụy với dân”]
Ba Minh (st)
*
[Thực sự lúc sinh thời, Bác Hồ không nói và viết
nhiều về lực lượng Công an nhân dân. Thế nhưng, trong không nhiều những câu chữ
Bác dành riêng cho chúng ta lại ẩn chứa rất nhiều những suy tư và tâm huyết về
một lực lượng phải gánh vác những “công việc âm thầm nhưng rất quan trọng” (chữ
Bác đã dùng trong bài nói chuyện tại Hội nghị Công an toàn quốc lần thứ 10,
tháng 1/1956).
Đặc biệt 6 điều Bác Hồ dạy lực lượng Công an
nhân dân (CAND) trong suốt mấy chục năm qua đã luôn là kim chỉ nam cho mọi hoạt
động của lực lượng Công an nhân dân, giúp lực lượng CAND hoàn thành xuất sắc
nhiệm vụ bảo vệ an ninh quốc gia, giữ gìn trật tự, an toàn xã hội trong mọi
thời kỳ cách mạng, đóng góp xứng đáng vào sự nghiệp đấu tranh giải phóng dân
tộc, bảo vệ, xây dựng và phát triển đất nước. Các thế hệ cán bộ chiến sĩ CAND
đã luôn luôn tâm niệm rằng, học tập, thực hiện 6 điều Bác Hồ dạy đồng nghĩa với
sự thực hiện nhiệm vụ và lý tưởng của mình.
Cần phải thấy rằng, tư tưởng Hồ Chí Minh ngay từ
“cái thuở ban đầu lưu luyến ấy” của cách mạng mùa thu năm 1945 đã luôn nhấn
mạnh tới tính công bộc của bộ máy nhà nước đối với nhân dân. Là người từng
trải, anh minh và mẫn tiệp, đã không chỉ một lần phải “biết mùi hun khói”, Bác
Hồ hiểu rất rõ những cảm giác mà các bộ máy chính quyền trong một xã hội có
tình trạng người bóc lột người gây nên trong tâm trí dân chúng nên ngay sau
Cách mạng tháng Tám 1945, Bác đã rất dày công để tuyên truyền, giáo dục, cổ xúy
một hình mẫu chính quyền mới, chính quyền nhân dân. Tháng 10/1945, với bút danh
Chiến Thắng, Bác viết: “Non hai tháng trước đây, trước cuộc khởi nghĩa
19-8-1945, nói tới hai chữ Chính phủ người ta nghĩ ngay tới một bọn đầu đảng
cướp nguy hiểm, xảo quyệt. Trái lại, ai ai đối với Chính phủ nhân dân hiện nay
cũng đều có một cảm tình thân mật xen lẫn với một niềm tôn kính sâu xa: Chính
phủ đối với ta như người “anh cả” trong gia đình, một đồng chí phụ trách một
địa phương, người đứng mũi chịu sào ta có thể vững lòng trông cậy và gửi số
mệnh vào. Người xưa nói: quan là công bộc của dân, ta cũng có thể nói: Chính
phủ là công bộc của dân vậy... Chính phủ nhân dân bao giờ cũng phải đặt quyền
lợi của dân lên trên hết thảy. Việc gì có lợi cho dân thì làm. Việc gì có hại
cho dân phải tránh”.
Cũng với cách hình dung như thế, Bác Hồ muốn lực
lượng CAND phải đáp ứng đủ các tiêu chuẩn của những công bộc của dân trong một lĩnh
vực hoạt động hết sức đặc thù liên quan tới sự an nguy của cả xã hội, cả chế
độ. Đọc xong số nội san Bạn dân của Công an khu XII năm 1948, Bác đã nhắc nhở
đồng chí Hoàng Mai (lúc đó là Giám đốc Công an khu VII) rằng: “Trên báo, cần
thường xuyên làm cho anh chị em công an nhận rõ công an của ta là công an nhân
dân, vì dân mà phục vụ và dựa vào nhân dân mà làm việc”. Theo Bác, công an ta
luôn luôn phải “lấy lòng” dân (hiểu theo nghĩa tốt đẹp nhất của từ này) để được
dân giúp đỡ và có được dân giúp đỡ thì công an ta mới có thể làm việc có hiệu
quả. Cách lập luận của Bác rất giản dị nhưng đầy thuyết phục: “Bác lấy một ví
dụ: Công an ta có bao nhiêu người? Dù có vài ba nghìn hay năm bảy vạn đi nữa
thì lực lượng ấy vẫn còn ít lắm bên cạnh lực lượng nhân dân. Năm vạn người thì
chỉ có 5 vạn cặp mắt, 5 vạn đôi bàn tay. Phải làm sao có hàng triệu đôi bàn
tay, hàng chục triệu cặp mắt và đôi tai mới được. Muốn như vậy, phải dựa vào
dân, không được xa rời dân. Nếu không thế thì sẽ thất bại...” (trích bài nói
tại Trường Công an trung cấp khóa 2, năm 1951). Nhìn lại thực tế hôm nay, càng
thấy những lời Bác dạy thực là chí lý! Nếu không được lòng dân và không được
nhân dân thực sự giúp đỡ, tin tưởng, coi như con em của mình thì bao nhiêu cố
gắng nắm bắt địa bàn cũng dễ trở thành công cốc. Việc nước rất nhiều (lại vẫn
câu chữ của Bác), việc giữ gìn an ninh trật tự xã hội cũng rất nhiều, chỉ mình
lực lượng Công an đảm trách thôi thì không đủ. Phải làm sao để các tầng lớp
nhân dân cũng sát cánh cùng lực lượng CAND, chung lưng đấu cật trong sự nghiệp
bảo vệ an ninh Tổ quốc và trật tự an toàn xã hội. Công an phải luôn gần gụi với
người dân, phải học cách ứng xử với nhân dân sao cho lễ phép, chân thành. Còn nhớ,
trong bài nói chuyện với hội nghị tổng kết công tác cảnh vệ tháng 2/1962, Bác
đã nhắc nhở: “Bác nói một điểm nữa là thái độ đối với nhân dân. Cũng vì mục
đích bảo vệ Bác nên các chú không muốn để đồng bào đến gần, cho nên đã xô đẩy
đồng bào. Thái độ thế là không tốt. Đồng bào và các cháu nhi đồng muốn đến gần
Bác. Nhưng các chú thì lại không muốn. Nó có mâu thuẫn, nhưng phải làm thế nào?
Mình là dân chủ. Bác cũng như các chú, đều nói là phục vụ nhân dân. Cho nên
phải khéo tổ chức, nếu không khéo tổ chức thì xô đẩy cũng không được; cho nên,
phải làm thế nào để vừa bảo vệ được Bác, vừa không xô đẩy đồng bào”. Người Cha
già của dân tộc vừa thông tuệ cổ kim vừa nắm rất rõ và tinh tế cả những chi
tiết dù nhỏ nhặt nhất của đời thường.
Cán bộ Lớp Trung cấp Công an rất phấn khởi, vinh
dự được Bác Hồ đến thăm và chụp ảnh kỷ niệm (1950). Ảnh: Tư liệu.
Có đức mới vực được nghề
Làm nghề nào muốn tốt thì cũng phải tinh thông
mọi ngón chuyên môn. Làm người công an nhân dân nếu muốn hoàn thành thực tốt
chức phận của mình thì không chỉ giỏi nghiệp vụ mà còn phải là thấm nhuần những
tiêu chí đạo đức cách mạng. Đây cũng là một trong những điều mà Bác Hồ từng
nhấn mạnh khi viết hoặc nói với lực lượng CAND. Bác phân biệt rất rạch ròi sự
khác biệt giữa bộ máy công an của chính quyền cách mạng với cái gọi là ngành
công an trong những xã hội còn áp bức, bất công. Bác nói (cũng tại Trường Công
an trung cấp khóa 2): “Công an đế quốc là nanh vuốt của đế quốc để hà hiếp áp
bức đa số nhân dân. Chắc các cô chú cũng nhớ chúng nó là bọn đầu trâu mặt ngựa.
CAND phải là kiểu mẫu, phải là người chuyên trách thi hành, chính sách phương
châm của Đảng và Chính phủ cho tốt. CAND phải thực sự phục vụ nhân dân...”. Mà
muốn thực sự phục vụ nhân dân thì không thể không là những người có đạo đức cách
mạng thực sự. Chính vì thế nên Bác Hồ đã đặt lên trên hết mọi sự yếu tố đạo đức
trong hoạt động nghiệp vụ của người công an cách mạng. Cũng trong bức thư gửi
đồng chí Hoàng Mai đã nhắc ở trên, Bác nhấn mạnh: “Trên tờ báo phải luôn luôn
nhắc nhở anh em rèn luyện tư cách đạo đức”. Theo Bác, tư cách người công an
cách mạng là phải đáp ứng được đủ những yêu cầu sau:
“Đối với tự mình, phải cần, kiệm, liêm chính.
Đối với đồng sự, phải thân ái giúp đỡ.
Đối với Chính phủ, phải tuyệt đối trung thành.
Đối với nhân dân, phải kính trọng lễ phép.
Đối với công việc, phải tận tuỵ.
Đối với địch, phải cương quyết, khôn khéo”.
Và Bác dạy, muốn giữ gìn, bồi đắp đạo đức cho
mình, những người chiến sĩ CAND hơn ai hết cần phải biết “phê bình nhau”. Ngay
trong những ngày đầu của chính quyền dân chủ cộng hòa, Bác cũng đã hiểu quá rõ
là những người công bộc mang sắc phục công an nếu không tự xác định được đúng
đắn vai trò và nhiệm vụ của mình thì rất dễ mắc phải sai lầm. Tôn vinh sự tử tế
nhưng Bác cũng rất nghiêm khắc với những thói hư tật xấu và Bác đã thẳng thắn
phê bình: “Công an nhân dân phải thực sự phục vụ nhân dân, nhưng hiện nay các
cô các chú đã làm tròn nhiệm vụ ấy chưa? Chưa. Tuy đã có nhiều người tận tâm,
cố gắng nhưng lẻ tẻ vài nơi nhân dân còn chê trách đấy!”. Bác nói: “Trong nội
bộ, công an cũng phải phê bình nhau. Đối với người không sửa được thì phải tẩy
trừ ra khỏi ngành kẻo để lại thì con sâu làm rầu nồi canh. Phải làm thế nào cho
được lòng dân, phải thực sự giúp đỡ dân trong công việc chứ không phải là lối
ngoại giao qua loa. Có như thế thì người dân mới tích cực trở lại giúp đỡ công
an”.
Kẻ thù dai dẳng - chủ nghĩa cá nhân
Trong bài nói tại Trường công an nhân dân ngày
28/1/1958, Bác Hồ đã gióng lên hồi chuông báo động rằng, người chiến sĩ công an
phải thực sự chú trọng tới việc chống chủ nghĩa cá nhân, tức là chống thói so
bì đãi ngộ, muốn nghỉ ngơi hưởng thụ, an nhàn... Bác cũng nhắc nhở trong bài
nói chuyện tại lớp chỉnh huấn khóa II của Bộ Công an (ngày 16/5/1959): “Chủ
nghĩa cá nhân không phải chống lại một lần là hết được. Trong lớp này, các cô
các chú kiểm thảo thành khẩn là điều tốt, tiến bộ. Nhưng không phải kiểm thảo
xong là gột rửa hết chủ nghĩa cá nhân. Ví như rửa mặt thì phải rửa hàng ngày.
Vì vậy, kiểm thảo ở đây không phải là xong, là đủ mà còn phải tiếp tục luôn
luôn phê bình, tự phê bình, kiểm thảo trong mọi việc”.
Nhìn vào hôm nay, càng thấy những lời Bác dạy
năm xưa vẫn có tính thời sự nóng bỏng. Cuộc đấu tranh chống chủ nghĩa cá nhân
thực sự vẫn đang còn tiếp diễn. Người chiến sĩ công an không theo thuyết khổ
hạnh nhưng ham muốn có một nếp sống không thích ứng với thực trạng đất nước
luôn dễ là “ma đưa lối quỷ dẫn đường” đối với những công bộc có vai trò rất
quan trọng trong bộ máy chính quyền hành pháp như lực lượng CAND. Điều này hiển
nhiên hơn ai hết tất cả những chiến sĩ Công an như chúng ta đều nhớ.
Chính Nhân
*
Để kết bài sưu tầm này, đương nhiên Hải Ý em nhớ
thật kỹ lại và cũng đương nhiên không thể không noi gương ‘vận dụng sáng tạo’
và ‘ứng tấu ứng tác’ bài vè dưới đây:
Hai tay cầm khẩu súng này,
Ngắm đi, ngắm lại: bắn ai từ rày?
Bắn vào Tàu khựa, tay sai:
Lũ cướp nước, lũ đọa đày dân ta;
Lũ không yêu trẻ kính già,
Lũ cướp đất, lũ đốt nhà xôn xao;
Lũ đòi sưu nặng thuế cao,
Lũ đi chém giết đồng bào Việt Nam!
Bắn được chúng, chết cũng cam,
Vì mình dù chết, nước Nam vẫn còn!
Cái bằng cửu phẩm, cái lon đội nhì,
Nhắm vào quần chúng bắn đi
Kể chi nhân nghĩa kể chi giống nòi!
Anh chị em công an ơi:
Chúng ta cùng giống cùng nòi Việt Nam!
Việc chi lợi nước thì làm,
Cứu dân cứu nước há cam kém người?
Trong tay đã sẵn súng rồi,
Quyết quay bắn Khựa, tay sai mới đành!
Tiếng thơm sẽ tạc sử xanh,
"Công an cứu quốc" rạng danh muôn đời.
(Nhái bài ‘Ca binh lính’,
tác giả: doanh nhân văn hóa thế giới: Hồ Chí Minh)
(sưu tầm)
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc và cho Ý kiến.