Bỏ đảng chạy
lấy người
S.T.T.D Tưởng Năng Tiến
(Danlambao) – “ĐCSVN
đã tàn phá nặng nề khả năng phản biện, đầu độc tư tưởng các thế hệ thanh niên
Việt Nam trong tổ chức này ngay từ khi tâm hồn họ còn rất trong sáng, động lực
đầy nhiệt huyết.” - Nguyễn Chí Đức
Sau khi lòng vòng qua
nhiều tiểu bang, cuối cùng, tôi dừng chân ở California. Vùng đất này
không nóng như Texas và không lạnh như Kansas, hay Arkansas – nơi tôi đã
trải qua một mùa đông mà cả đất lẫn trời đều trắng xoá như bông.
Bên cạnh cái ưu điểm
nổi bật là khí hậu ôn hoà, quanh năm nắng ấm, sống ở California cũng
có đôi điều bất tiện: động đất hoài hoài và khách khứa đều đều –
dù bạn không mời, kể cả mời lơi. Khách đến chơi tuy không gây thiệt
hại về nhân mạng, và tài sản như thiên tai nhưng cũng dễ để lại
những đổ vỡ (tình cảm) còn phiền phức hơn động đất.
Không trước thì sau,
người Việt tị nạn cộng sản khắp nơi trên thế giới (thế nào) cũng
có hôm bước chân đến Mỹ. Xong, chắc chắn sẽ phải phải ghé qua
California – ít nhất cũng đôi ngày. Bởi vậy, thỉnh thoảng, tôi vẫn
nhận được những cú điện thoại từ xa (nghe) hết sức... bùi ngùi –
đại khái như “văn kỳ thanh nhưng bất kiến kỳ hình nên muốn có dịp
gặp gỡ để hàn huyên tâm sự,” hay (nghiêm trọng hơn) “để bàn chuyện
quốc sự!”
Ý Trời, nói gì nghe
thấy ghê dữ vậy?
Đã có không biết bao
nhiêu độc giả (nhất định) phải vượt hàng vạn dặm đến California để
gặp tôi – một anh già mặt mũi dị hợm, sặc sụa hơi men, quần áo tả
tơi, người ngợm hôi hám, ăn nói quàng xiên – cùng với một tiếng thở
dài, khó nén!
Những vụ “diện kiến”
bẽ bàng như thế là cơ hội rất tốt để thiên hạ ôn lại (và nhớ mãi)
lời dậy của cổ nhân: người trông xa ma trông gần! Mà kinh
nghiệm đắng cay này không chỉ đúng với con người mà còn đúng luôn cho
những đảng phái tổ chức nữa (trông càng xa càng tốt) nhất là với
Đảng CSVN.
Chính xác là bao xa,
cho biết liền đi, sao nẫy giờ (chưa say) mà cứ lòng vòng hoài vậy –
cha nội?
Theo tôi phải xa tuốt
luốt tận Châu Âu, Châu Mỹ – hoặc Châu Phi càng tốt – còn nếu tại Châu
Á thì tối thiểu cũng phải (xa) cỡ từ Nhật Bản:
Đỗ Diệu Hương, hiện đang
học thạc sĩ ngành quản trị kinh doanh tại ĐH châu Á - Thái Bình Dương, tỉnh
Oita, được kết nạp đảng ở tuổi 20...
Diệu Hương nhận xét: “Ở
VN, các chi bộ đảng có thể họp mặt thường xuyên để quản lý và củng cố tư cách
người đảng viên tốt hơn. Còn ở nước ngoài không có điều kiện như vậy nên việc
rèn luyện bản thân là quan trọng nhất”.
Sống xa Tổ quốc, ngoài
việc học tập, lao động và kỷ luật tốt cần phải tích cực tham gia giao lưu với
cộng đồng quốc tế. Diệu Hương luôn ý thức được mình chính là tấm gương phản ánh
thế hệ trẻ VN với bạn bè thế giới, vì vậy cần phải sống trách nhiệm và gương mẫu.
Các bạn trẻ là lưu học
sinh VN ở nhiều nơi trên nước Nhật về dự một lớp cảm tình đảng ở vùng Kyushu –
Okinawa. Nguồn ảnh: Tuổi Trẻ Online.
Nữ đảng viên Đỗ Diệu
Hương, có lẽ, nên ở luôn bên Nhật để “rèn luyện bản thân” (cho nó chắn
ăn) chớ sinh hoạt chi bộ đảng ở nước ta – xem ra – có vẻ linh tinh
lắm. Khi blogger Đinh Vũ Hoàng Nguyên còn tại thế, tôi đã nghe ông kể vài
“chuyện ngắn” sau:
1. Mình có quen một cậu
là đảng viên, nhà ở một huyện ngoại thành Hà Nội. Có lần mình vô tình nghe nó
với thằng bạn là lái xe đường dài nói chuyện, thằng bạn hỏi:
- Thế ông đợt này ở nhà
làm gì?
- Thì vẫn công tác đảng
thôi.
- Phải kiếm việc gì mà
làm, chứ vô công rồi nghề thế thì chết!
2. Mình đi ăn thịt chó ở
Vĩnh Phúc. Trong mâm có Phó Chủ tịch UBND xã, tuổi khoảng ngoài bốn mươi. Rượu
ngon, thịt chó ngon. Nhân câu chuyện về tình hình an ninh - trật tự ở địa
phương, Phó Chủ tịch xã nói:
- Báo cáo các bác! Số
nghiện hút phát hiện được ở địa phương bọn em là 31 đồng chí. Còn đảng viên Chi
bộ bọn em có... 16 thằng!
Chuyện thật 100%. Thằng
Nguyên mà nói điêu thì làm con chó!
Tôi không dám nói là
bác Nguyên “nói điêu” nhưng chuyện ông kể có vẻ hơi khó tin, ít nhất
thì cũng không dễ tin bằng câu chuyện (tiếp theo) của bác Phạm Đình Trọng:
Sáng chủ nhật, tôi vừa
mở máy vi tính mới viết được mấy dòng thì có chuông gọi cửa làm đứt mạch suy
nghĩ. Xuống cầu thang ra mở cửa, thấy ông hàng xóm là đảng viên cùng sinh hoạt
tổ đảng với tôi mà ít ngày trước tôi đã phải mất một buổi tối họp kiểm điểm ông
về cái tật lãng nhách, rất không đáng có ở một đảng viên của đảng cách mạng,
đảng chính trị là tật tối ngày nhậu nhẹt bét nhè, bê tha, đã kéo dài suốt nhiều
năm của ông. Nay một người như thế đến bảo tôi nộp cho ông bản thu hoạch học
tập đạo đức Hồ Chí Minh!
Kinh nghiệm của ông
nhà văn tuy có hơi cay đắng nhưng (nói nào ngay) vẫn cũng chưa đến nỗi
phũ phàng như trường hợp của ông Vi Đức Hồi, Giám Đốc Trường Đảng huyện Hữu Lũng –
Lạng Sơn:
Bác trưởng khu đề
nghị:
- Bây giờ đến mục các
đại biểu phát biểu ý kiến!
Chưa dứt lời, một cựu
chiến binh có tên Miến, đeo trên ngực một huy hiệu gì tôi cũng không để ý, ông
ta hung hăng xông lên bục vừa nói, vừa khua chân, múa tay vào mặt tôi. Ông ta
nói tràng giang đại hải, kể về thành tích của mình tham gia kháng chiến chống
Mỹ cứu nước. Người chủ trì phải nhắc ông ta đi vào trọng tâm, lúc này hình như
ông ta mới sực nhớ ra những nội dung cần nói mà đã được chuẩn bị kỹ. Ông ta bắt
đầu sỉ vả, xông đến trước mặt tôi chỉ tay vào mặt tôi định gây gỗ, hành hung…
- Mày là thằng ngu! mày
ngu lắm Hồi ạ! không biết mày học hành thế nào! tao thấy mày ngu lắm!
Mấy người bên dưới nhắc
nhở ông ta bình tĩnh, ông ta quay lại bục rồi yêu cầu:
- Tôi đề nghị phải bắt
nó lên đây đứng trước mọi người, không thể để nó ngồi như thế được. Thu toàn bộ
đồng hồ, điện thoại và các tư trang của nó. Biết đâu bây giờ nó đang truyền
thông trực tiếp ra nước ngoài thì chết chúng ta!
Phía dưới hội trường bắt
đầu có người phản đối.
- Nói thế mà cũng nói
được! nói thế hóa ra là mình làm sai! càng nói càng ngu. Mình làm đúng, nó đưa
lên đến đâu cũng chẳng sợ, phải không?
- Thiếu gì người mà đi
bồi dưỡng cho ông này lên phát biểu, dạy đời. Bản thân ông thì có tốt đẹp gì mà
đi dạy người khác...
- Người ta phải dùng
những người không bình thường như thế mới đạt được mục đích chứ!
Những người không
bình thường như thế, trong đảng, chắc hơi nhiều. Và đây có lẽ là một
trong những lý do khiến ông Phạm Đình Trọng, và Vi Đức Hồi đành bỏ
đảng. Hai ông, tất nhiên, không phải là những người đâu tiên (hay cuối
cùng) đã bỏ đảng chạy lấy người.
Chỉ trong tuần lễ
đầu tiên của tháng 12 năm 2013, lại có thêm thêm ba nhân vật nữa (luật
sư Lê Hiếu Đằng, tiến sĩ Phạm Chí Dũng và bác sĩ Nguyễn Đắc Diên)
đã nộp đơn công khai xin ra khỏi đảng. Nói một cách văn chương, và nói
theo kiểu của nhà văn Trần Mạnh Hảo, là họ xin được... ly thân.
Với thời gian, chuyện
ly thân với người hôn phối, cũng như với đảng – xem chừng – mỗi lúc
một thêm đông và thêm phức tạp.
Trước kia không mấy
khi nghe ai nói tới chuyện ly thân, ly hôn, hay li dị. Nếp sống, cũng
như ngôn ngữ (hồi trước) ngó bộ đỡ phức tạp hơn. Thỉnh thoảng, mới
có người nhỏ giọng:
- Cô A và cậu B thôi
không đi lại với nhau nữa.
Hoặc, trầm trọng hơn
chút xíu:
- Ông C với bà Đ đã
thôi ăn ở với nhau rồi.
Thôi là xong. Là hết
chuyện. Là đường ai nấy đi. Là nhà ai nấy ở. Mạnh ai nấy sống. Đời
ai nấy lo. Tiền ai nấy sài. Hồn ai nấy giữ!
Biệt ly, nếu không
bịn rịn, không êm đềm, “không nhớ nhung từ đây” thì cũng (thường) êm
thắm. Sóng gió, nếu có, ráng dấu trong lòng. Chớ đâu có cái vụ mang
nhau ra toà, hay mang đơn xin ra khỏi Đảng phát tán (tùm lum) trên...
mạng – như mấy bữa rầy.
Thời thế, xem chừng,
đã đổi. Gió, ngó bộ, cũng muốn chuyển rồi – theo như nhận định của
blogger Nguyễn Lân Thắng (nghe được) qua BBC vào hôm 6 tháng 12 vừa qua:
“Tôi nghĩ đảng chưa bao
giờ ở tình thế hiểm nghèo như thế này bởi những người trí thức tương đối có
tiếng tăm, tương đối có uy tín ở trong xã hội, mà bây giờ họ tuyên bố ly khai
khỏi đảng, một cách chính thức.
“Đây là một tổn thất vô
cùng lớn về mặt tính chính danh của đảng, lúc này uy tín của đảng không còn gì
nữa, thực sự không còn gì nữa...”
“Hành động của ông Lê
Hiếu Đằng và ông Phạm Chí Dũng có thể cũng dẫn đến một phong trào ly khai khỏi
đảng một cách ồ ạt, diễn ra với một số lượng lớn, và lúc đó sự cầm quyền của
đảng sẽ bị lung lay một cách rất dữ dội.”
'Chưa ai biết điều gì
xảy ra ở phía trước với bối cảnh của Việt Nam như hiện nay, tình hình sẽ còn
thay đổi rất mạnh và rất nhiều. Và mọi việc sẽ không chỉ dừng lại ở đây.”
Cùng lúc, trên diễn
đàn RFA, blogger Nguyễn Ngọc Già cũng đã có nhận
định tương tự: “... anh Đằng, anh Dũng, anh Diên bỏ đảng vừa rồi gây ra một
làn sóng...lớn.”
Chuyện “tình hình”
hay “sóng gió” lớn/nhỏ ở Việt Nam ra sao – trong những ngày sắp tới –
cái thứ người cả đời núp kỹ ở nước ngoài, và luôn luôn trốn biệt
trong chai như tôi (e) không đủ tư cách để lạm bàn. Nhân dịp này, tôi
chỉ xin nâng ly chúc mừng ba ông Lê Hiếu Đằng, Phạm Chí Dũng và
Nguyễn Đắc Diên – những người ngay – vừa thoát nạn. Kiếp nạn trao
duyên lầm tướng cướp!
Quyết tử cho đảng quyết ký
sinh!
Nguyên Anh (Danlambao) - Người đứng đầu đảng CSVN
Nguyễn Phú Trọng vừa có buổi làm việc với lực lượng hành pháp tại hội nghị
ngành công an lần thứ 69 với sự có mặt của bộ trưởng Trần Đại Quang, tân phó
thủ kiêm bộ trưởng bộ ngoại giao Phạm Bình Minh, không hiểu ngài TBT lo lắng cho
ngai vàng chế độ bị đe dọa như thế nào mà chỉ đạo cho đám đàn em còn đảng còn
tiền như sau:
- "Toàn bộ hoạt động của lực lượng
Công an nhân dân phải tập trung thực hiện nhiệm vụ trung tâm là giữ vững an
ninh quốc gia, trật tự, an toàn xã hội trong mọi tình huống. Đó là mục tiêu,
nhiệm vụ chung, chúng ta phải kiên quyết thực hiện cho bằng được, khó khăn phức
tạp thế nào cũng phải kiên quyết làm, nếu không sẽ đe dọa tới sự tồn vong của
chế độ, tới vai trò lãnh đạo của đảng."
Lời huấn thị của ông có vẻ nghiêm trọng và vi
hiến khi chỉ thị cho các nhân viên hành pháp có nhiệm vụ giữ gìn trật tự trị an
phải có nhiệm vụ bảo vệ chế độ và cái đảng cộng sản lỗi thời lạc hậu! Nhưng ai,
thế lực nào đã đe dọa đến sự tồn vong của chế độ cùng với sự xâm phạm uy quyền
của đảng?
- "Người dân trong nước với những
bức xúc vì quyền tư hữu đất đai bị phủ quyết là một lực lượng đáng gờm, thế
nhưng họ chỉ là những nông dân tay không tấc sắt thì làm sao mà đe dọa, đảng
vẫn tiếp tục con đường ngoan cố của mình với việc quốc hội bù nhìn tay sai
thông qua bản hiến pháp sửa đổi trong đó công nhận quyền sở hữu đất đai thuộc
về nhà nước!"
Thật buồn cười cho một cái đảng khi khởi đầu thì
dùng những mỹ từ hoa mỹ dụ dỗ lôi kéo người dân tham gia ngày nay đã biến thái
thành một bọn cướp ngày.
- "Phong trào đấu tranh ôn hòa cho Dân Chủ
bị đàn áp thẳng tay, các cá nhân, đội nhóm, phong trào đã bị khủng bố từ nhẹ
nhàng đến cực đoan mà kỹ sư Nguyễn văn Thạnh mới đây đã bị quấy nhiễu tại Đà
Nẵng, các blogger bị theo dõi nghiêm ngặt, bị bỏ tù đã làm dấy lên sự bất bình
trong các tầng lớp nhân dân".
- "Lực lượng đối lập chưa xuất hiện rõ rệt
tại Việt Nam mà chỉ có những tiếng nói bất đồng chính kiến của người dân nhưng
đã mau chóng bị dập tắt không theo một điều khoản quy định nào của các quốc gia
văn minh, thế lực duy nhất hiện nay đe dọa đến sự tồn vong của đảng chỉ có thể
đến từ các người đồng chí, xuất thân cùng một lò nhưng do lợi ích nhóm bị đe
dọa theo cái cách điều hành cung vua phủ chúa cho nên nổi loạn, lực lượng này
vô cùng nguy hiểm vì nắm trong tay các lực lượng quân đội, công an khu vực mình
phụ trách".
Tuy nhiên thế mạnh vẫn thuộc về đảng với cách
cai trị độc tài khép kín và vũ khí hùng hậu.
Nhưng hình như vẫn chưa yên tâm Nguyễn Phú Trọng
phát biểu tiếp:
- "Để tiếp tục thực hiện yêu cầu,
nhiệm vụ được giao, lực lượng Công an nhân dân cần tiếp tục quán triệt sâu sắc,
cụ thể hóa các quan điểm, tư tưởng chỉ đạo của Đại hội XI của đảng, các nghị
quyết của Trung ương, nhất là Nghị quyết số 28-NQ/TW về Chiến lược bảo vệ Tổ
quốc trong tình hình mới; nhận thức đầy đủ tình hình nhiệm vụ, thống nhất ý chí
hành động với quyết tâm cao trong việc thực hiện mục tiêu, yêu cầu đã đề ra;
bám sát và phục vụ thực hiện thắng lợi nhiệm vụ chính trị của đất nước mà đảng,
Nhà nước đã đề ra cho năm 2014 và những năm tiếp theo tại Hội nghị Trung ương 8
(khóa XI) và Nghị quyết của Quốc hội tại Kỳ họp thứ 6 vừa qua. Chủ động nắm
chắc, phân tích, dự báo sát đúng tình hình để tham mưu với đảng, Nhà nước có
chủ trương, quyết sách đúng đắn. Tham mưu với cấp ủy, chính quyền các cấp làm
tốt công tác bảo vệ an ninh chính trị nội bộ, an ninh văn hóa, tư tưởng, an ninh
thông tin, an ninh kinh tế, tài chính, phòng, chống “tự diễn biến”, “tự chuyển
hóa”, bảo vệ đảng, bảo vệ quá trình triển khai thi hành Hiến pháp vừa được Quốc
hội thông qua… Kịp thời phát hiện, ngăn chặn và làm thất bại mọi âm mưu, hoạt
động chống phá của các thế lực thù địch, phản động, không để bị động, bất ngờ;
giải quyết kịp thời, có hiệu quả những vấn đề phức tạp nảy sinh; bảo vệ tuyệt
đối an toàn các mục tiêu trọng yếu và các sự kiện quan trọng của đất nước, tạo
môi trường hòa bình để xây dựng và phát triển đất nước." [1].
Những ai từng cho rằng Nguyễn Phú Trọng là một
lão già lú lẫn và khinh thường ông ta đều đã lầm to! Ông ta không hề bị lú mà
chính xác ông ta là một tên Đại Phản Động nhất trong triều đại cộng sản! Với
cái tuổi thất thập cổ lai hy, hắn vẫn là một kẻ tham quyền cố vị, trước trào
lưu cộng sản đã tan rã trên toàn thế giới nhưng ông ta vẫn cố gắng phủ định
nhằm kéo dài thời gian ăn trên ngồi trốc, vui hưởng lạc thú.
Những phát biểu linh tinh làm mất mặt quốc gia
từ trong nước cho đến quốc tế tại Cuba, Brazil, Thailand hay gần đây nhất là
dùng tác phẩm Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân ngày xưa để minh họa cho tệ nạn tham
nhũng tại Việt Nam ngày nay đã cho toàn dân thấy được trình độ nhận thức của
ông ta không cao, nhưng cũng như các hôn quân họ luôn có một phương châm hành
động thống nhất: Hôn quân luôn luôn ác! Từ vua Kiệt đến vua Trụ của nước Tàu xa
xưa hay vua Lê Long Đĩnh của Việt Nam và Nguyễn Phú Trọng cũng không ngoại lệ!
Với trào lưu thoái đảng của các đảng viên đang
bùng nổ, gần đây nhất ông Lê Hiếu Đằng bỏ đảng đã thú nhận với toàn dân con
đường XHCN là không tưởng đã cảnh tỉnh nhiều đảng viên chân chính thế nhưng
Nguyễn Phú Trọng vẫn trơ trơ xem như không có gì xảy ra khoác khuôn mặt đạo đức
giả chỉ đạo lực lượng công an ngăn chặn, rình mò, báo cáo để có kế hoạch giải
quyết kịp thời!
Thế lực thù địch là ai?
Là những con dân nước Việt có dòng máu Lạc Hồng
chảy trong huyết quản, dù họ ở trong nước hay định cư ở nước ngoài nhưng khi
nhìn thấy những bất cập, bất công xã hội, khoảng cách giàu nghèo ngày càng lớn,
nhân phẩm tư cách con người bị mai một và nguy hiểm nhất là tình trạng Hán hóa
toàn diện hiện nay cho nên phải cất tiếng nói cảnh tỉnh cho người dân được biết
vì không bao lâu nữa một thuộc địa kiểu mới, một vùng tô giới của Bắc Kinh sẽ
hiện diện một cách bất ngờ và phi lý trên đất Mẹ thân yêu, thế nhưng ông ta lại
cho rằng đó là luận điệu của bọn phản động thù địch? Điều này thì toàn dân
trong đó có cả các chiến sỹ công an và quân đội nên nhìn lại chính con người
Nguyễn Phú Trọng và hãy tự lý giải, tự tìm câu trả lời các câu hỏi sau:
1/ Đảng có tư cách gì bắt buộc các chiến sỹ phải
bảo vệ vì đảng chỉ là một phong trào chứ đảng không phải là chính phủ, nhưng
nếu có kêu gọi bảo vệ chính phủ cũng chính là bảo vệ đảng vì đảng đã ma giáo
độc tôn đưa các tín đồ của mình là đội ngũ đảng viên trung thành ra tham chính
một cách độc quyền.
2/ Trước sự xâm lấn của giặc tại biển Đông
Nguyễn Phú Trọng và các thành viên của cái chính phủ không do người dân bầu
chọn đã nhắm mắt làm ngơ trước các ngư dân của mình bị bức hại, ôm hôn thắm
thiết nắm chặt bàn tay của bọn bá quyền với câu khẩu hiệu 16 chữ vàng 4 tốt!
đảng của Nguyễn Phú Trọng có phải đã hiện nguyên hình là bè lũ Lê chiêu Thống,
Trần Ích Tắc hay không?
3/ Đảng lấy quyền gì tịch thu đất đai mồ mả ông bà
tổ tiên người dân khai phá từ ngàn đời nay với những ngụy biện phục vụ cho công
trình an ninh quốc phòng trong khi đảng không có công khai phá mà chỉ mới hiện
diện tại Việt Nam chưa tới 100 năm?
4/ Đảng đại diện người dân đi mượn tiền các quốc
gia phát triển vô tội vạ dẫn đến 90 triệu người dân hôm nay ai cũng có món nợ
trên 1000 usd treo trên đầu nhưng những số tiền đó đã được làm gì, đảng có dám
công khai công bố và có sự phản biện độc lập của các chuyên gia kinh tế và
người dân hay không?
5/ Đảng có tư cách gì khi bịt miệng người dân,
cấm tụ họp đông người, cấm các chỉ trích ôn hòa nhằm đưa xã hội tiến bộ trong
khi vẫn treo chiêu bài nước Việt Nam: Độc lập-Tự do-Hạnh phúc?
Với những bất cập trên nếu đảng không lý giải
được thì đảng đã chứng minh cho toàn dân được thấy mình chỉ là một nhóm nhỏ độc
tài quân Phiệt và dù cho có cố gắng hô hào bảo vệ cái thành trì già nua lạc hậu
của mình thì cũng sẽ không được bao lâu!
Các người chiến sỹ hồng vệ binh mà đảng tin
tưởng cũng xuất thân từ nhân dân mà ra, họ có thể bắn chết một người, một chục
người, một trăm người nhưng khi máu đã chảy, đầu đã rơi họ cũng sẽ chùng tay
suy nghĩ khi tình đồng loại bị đánh thức trong một thể xác căm thù và chính
những họng súng đó sẽ chĩa vào đầu cái băng đảng phản động hại dân!
Kết thúc buổi làm việc với những ngôn từ sắt máu
của Nguyễn Phú Trọng chỉ còn lại chủ đề chỉ đạo: Quyết Tử cho đảng Quyết Ký
Sinh! Nhưng đảng là một con vi trùng vô cùng ngoan cố và nguy hiểm sống ký sinh
trên đầu Dân Tộc dẫn đưa nước Việt Nam thành một quốc gia nghèo nàn nhục nhã
hôm nay!
Đảng là hòn đá rêu phong trì cản dòng thác đa
nguyên thành lập một nhà nước Dân chủ Tư do cho Dân tộc Việt Nam! Với những bất
cập đó đảng có xứng đáng để được quyết tử cho đảng tiếp tục cuộc sống ký sinh
hay không?
__________________________________
Chú thích:
nhà giữ trẻ mầm non khuôn mẫu rèn luyện đảng viên
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc và cho Ý kiến.